Chương 27 - Lưu Ngư Vô Dạng
Nguyễn Dư xuống xe, đi theo Đằng Dực vào tiểu khu Hoa Phủ.
Hai người một trước một sau, cũng không nói chuyện với nhau. Khi đi tới cửa biệt thự, Nguyễn Dư lại nghe được tiếng dương cầm quen thuộc kia. Không biết là từ nơi nào truyền đến, khi thì rất gần khi thì rất xa.
Cô nhìn xung quanh, Đằng Dực đi phía trước bỗng nhiên ngừng lại.
Nguyễn Dư không kịp phanh lại, “bịch” một cái, đụng phải phía sau lưng hắn. Chóp mũi của cô chạm vào áo khoác của hắn, trên quần áo cỏ mùi bồ kết nhè nhẹ chiếm hết hơi thở của cô.
Cô vội vàng lui lại.
Đằng Dực quay đầu, thấy cô đang giơ tay xoa trán.
“Có đau không?” Hắn hỏi.
Nguyễn Dư lắc đầu, trong lòng lại không nhịn được mà nhủ thầm, người này vì sao lại cứng như thế!
Ánh mắt của hắn chuyển rời khỏi cô, chuyển về hướng chậu hoa nhài kia: “Hoa nở rồi!”
Một câu nói trầm thấp, lại bị tiếng dương cầm làm mất cảm xúc.
Đằng Dực nói xong thì vào phòng.
Nguyễn Dư còn đứng tại chỗ, cô nhìn cây hoa nhài nảy ra chiếc lá non xanh biếc cùng bông hoa nhỏ xíu yếu đuối, móc bình nước từ trong túi ra, ngồi xổm xuống tưới nước.
Trong suốt nửa tháng này, mỗi ngày tới chỗ này, việc đầu tiên cô làm là tưới nước cho cành cây khô này. Nhìn nó từng chút một tìm lại dấu vết của sự sống, cô rất có cảm giác thành tựu. Đương nhiên, cô càng cảm thấy vui vẻ là Đằng Dực đã thấy đoá hoa đầu tiên nở rộ ngày hôm nay.
Cô vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng mà vỗ lên bông hoa nhỏ kia.
Cố lên!
Cô ở trong lòng nói với nó.
Khi Nguyễn Dư vào cửa, Đằng Dực đã không ở trong phòng khách nữa.
Cô đóng cửa, đi lên tầng.
Phòng cửa của Đằng Hạo khép hờ, Nguyễn Dư vừa giơ tay lên gõ cửa đã mở.
Cô đi vào trong phòng, nhìn thấy Đằng Hạo đang ngồi ở trên giường mân mê một túi quà tặng, thấy Nguyễn Dư tiến vào thì hắn vội vàng giấu túi dưới chăn.
“Chị nhìn cái gì mà nhìn?” Đằng Hạo tức giận nói.
“Cậu giấu cái gì mà giấu?” Nguyễn Dư đi tới bàn học, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, “Tôi đã thấy rồi, nhất định là quà muốn tặng con gái.”
“Liên quan gì tới chị?”
Đằng Hạo đỏ mặt từ trên giường đi xuống, lại giống như không yên tâm mà dịch lại chăn.
Lần đầu tiên Nguyễn Dư nhìn thấy Đằng Hạo như vậy, nhịn không được mà tiếp tục trêu hắn: “Cậu không phải là yêu sớm đấy chứ?”
“Đừng nói bậy!” Hắn thẹn quá hoá giận: “Nếu chị nói bậy nữa, tôi sẽ bảo mẹ tôi đuổi chị!”
“Lấy lý do gì để đuổi tôi? Phát hiện ra cậu yêu sớm à?”
“Câm miệng!” Đằng Hạo nâng cao âm điệu, hùng hổ mà tới gần cô, “Tặng một món quà thì là yêu sớm ư? Nhìn chị kìa, vừa thấy đã biết chưa từng yêu đương bao giờ.”
Nguyễn Dư ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, át chủ bài từ sâu bên trong bị mất, nhất thời không nói gì nữa.
Đằng Hạo thấy cô không nói gì, biết mình đã đoán đúng tám chín phần mười, hắn bỗng sinh ra một loại cảm giác lật ngược thế cờ, thần sắc từ hoảng loạn chuyển thành đắc ý.
“Ha ha, hoá ra là chị chưa từng yêu đương ư? Làm sao? Đã học đại học rồi mà không có người mình thích sao?”
Cô còn chưa trả lời, chợt nghe tiếng Đằng Hạo kêu lên “Anh!”
Nguyễn Dư ngước mắt, nhìn thấy Đằng Dực không biết xuất hiện ở cửa từ lúc nào, hắn đã thay quần áo, áo thun màu đen quần dài màu đen, còn có dép lê dưới chân cũng là màu đen.
Vừa nhìn, thấy hắn hình như gầy đi, nhưng lại rắn chắc không ít.
Nguyễn Dư đụng phải ánh mắt của Đằng Dực, cô vội vàng dịch đi ánh mắt, tự nhiên cảm thấy chột dạ.
Không biết Đằng Dực có nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ không.