Chương 24 - Lưu Ngư Vô Dạng
Quan hệ của Nguyễn Dư và Đằng Hạo cũng dần dần trở nên sau khi tiếp xúc lâu ngày, Đằng Hạo gặp cô, lại không khó chịu như lúc đầu, tật xấu sĩ diện cũng sửa hoàn toàn, cái gì không biết nói không biết, cái gì không hiểu nói không hiểu, khi hỏi thì một khắc cũng không mơ hồ. Nguyễn Dư cũng tận tâm tận lực, chỉ hận không thể ngay lập tức đả thông mạch Nhâm Đốc cho hắn, truyền tất cả kiến thức của mình cho hắn.
Tuy hai người còn chưa đến mức thành thật với nhau, nhưng ít ra có một loại ăn ý kề vai chiến đấu. Nguyễn Dư rất vui với thay đổi như vậy, cảm thấy đây chính là nơi mà cô có thể yên tâm làm việc.
Chỉ là, đã rất lâu rồi cô không có gặp Đằng Dực, hình như hắn rất bận, ngày nào cũng rất khuya mới trở về, cuối tuần cũng đi sớm về muộn, không thấy bóng người.
Ở nhà không gặp, ở trường càng không có cơ hội chạm mặt.
Nguyễn dư phát hiện bản thân mình tự nhiên mà nhớ tới hắn.
Suy nghĩ này hoàn toàn doạ cô sợ hãi, cô cảm thấy bản thân mình đúng là điên rồi, bọn họ mới biết nhau bao lâu chứ? Số lần hai người gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, căn bản là không thân mới đúng?
Nguyễn Dư cố gắng vứt bỏ tạp niệm, tiếp tục cuộc sống một cách bình lặng và khắc khổ như bình thường.
Cuối tháng chín, trạm phát thanh của trường học tuyên bố, muốn tuyển dụng hai học viên làm MC cho trạm phát thanh. Bình thường, trường học cũng có một số vị trí vừa học vừa làm thêm giờ, thù lao không nhiều, nhưng Nguyễn Dư vẫn không chút do dự mà báo danh. Cô cũng không phải là vì tiền, chủ yếu là muốn nắm chắc cơ hội này, rèn luyện năng lực của bản thân.
Vị trí MC của trạm phát thanh còn kịch liệt hơn so với tưởng tượng, ngoài các sinh viên của ngành MC thì không ít những sinh viên của ban khách muốn thử.
Trải qua mấy vòng phỏng vấn và bị loại, Nguyễn Dư cùng với lớp phó Uông Tĩnh là người được chọn cuối cùng.
Danh sách công bố, có người vui có người buồn. Nguyễn Dư thì rất bình tĩnh, kết quả như vậy là cô đã đoán trước rồi.
Thầy Điền Thành đã từng khen Nguyễn Dư từ lúc mới nhập học, nói âm sắc của cô mượt mà dễ nghe, phát âm đúng tiêu chuẩn quy phạm, rất dễ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, là một ứng viên chắc chắn cho vị trí MC của trạm phát thanh. Ưu thế bẩm sinh cho cô tự tin, luyện tập thường xuyên khiến cho cô không mất tự tin, lại thêm có giấy chứng nhận nữa. Từ khi Nguyễn Dư học năm thứ nhất, cô đã lấy được giấy chứng nhận tiếng phổ thông loại B, lúc ấy, cả khoá chỉ có một mình cô có thể thi được giấy chứng nhận loại A.
Cơ hội đều dành cho người đã chuẩn bị từ trước.
Nhìn chung, trên mọi phương diện, Nguyễn Dư là người được chọn tốt nhất cho vị trí MC của trạm phát thanh.
Tuy nhiên, dù là như vậy thì vẫn có người không phục.
Nghe nói lớp trưởng của bọn họ là Vưu Nhạc Huyên, sau khi nghe kết quả công bố thì đến chỗ của thầy Điền Thành để kháng nghị. Vưu Nhạc Huyên cảm thấy năng lực của mình không thua Nguyễn Dư, nàng chỉ là lúc thi cấp bậc tiếng phổ thông phát huy không tốt nên mới chỉ lấy được giấy chứng nhận loại B, nhưng thành tích lần thi trước không nên ảnh hưởng tới lần thi này, cuối cùng, cô thậm chí còn nói, cô ta có thể không cần thù lao, miễn phí phục vụ cho trạm phát thanh của trường.
Cũng may, thầy Điền Thành không bị dao động vì cô ta gây rối, vẫn kiên trì với danh sách ban đầu.
Thứ hai, thầy điền thành gọi Nguyễn Dư và Uông Tĩnh đến văn phòng của hắn, nói có chuyện muốn bàn bạc.
Khi Nguyễn Dư và Uông Tĩnh đi đến cửa văn phòng của thầy Điền Thành, vừa mới đẩy cửa thì nhìn thấy Đằng Dực từ bên trong đi ra. Bọn họ đã mười ngày không gặp nhau, lại bất ngờ không kịp phòng bị mà gặp gỡ, Nguyễn Dư không biết phản ứng thế nào.
Đằng Dực không ở đó một mình, bên cạnh hắn còn có một nam sinh, hai người nói chuyện, khi nhìn thấy Nguyễn Dư hắn cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà trừ cái đó ra thì không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn rất tự nhiên mà gật đầu với cô, rồi đi qua.