Chương 6 - Lưu Đày Xuống Thành Nam
17
A Sơn ra ngoài, ta liền la ó đòi ăn, a nương trông ta đành cởi dây trói.
“Tự mình đừng chạy, trong núi có chướng khí, không ra được đâu.”
Không thể ngồi chờ chết.
Lợi dụng bóng đêm, ta leo xuống từ cửa sổ.
Lặng lẽ rời khỏi nhà sàn, trong trại vắng người, dường như đại bộ phận đã ra ngoài, chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ. Ta nhón chân chạy về phía cổng trại, trên con đường bùn lầy còn lưu dấu đủ loại vết chân.
Trên tường trại có leo dây mây, ta giật mạnh hai cái, vài sợi dây rơi xuống.
Hiện trường trốn chạy y như thật!
Ta phủi đất trong tay, chuẩn bị tìm chỗ ẩn nấp.
Một mình ta không dám đi đường núi ban đêm. Nhưng chỉ cần giả vờ đã bỏ trốn rồi lẩn đi, chờ bọn chúng tìm loạn lên, ta có thể nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân.
Ta đang đắc ý, thì sau lưng có luồng gió lướt qua.
Ta xoay người, cách vài bước có một bóng người đột ngột xuất hiện.
A nương ôm chặt đứa trẻ trong lòng, thấy rõ mặt ta liền lùi một bước, há miệng định hét.
Ta lao tới bịt miệng bà ấy, lúc lại gần mới thấy đứa trẻ trên tay bà——khuôn mặt vàng vọt, miệng liên tục nôn khan, tã lót bốc mùi tanh nồng, thân thể nóng như lửa.
Gần như theo phản xạ vô thức, ta bật thốt lên: “Còn cứu được, đừng hoảng!”
18
Á nương đang tuyệt vọng và luống cuống bỗng thoáng hiện vẻ do dự, nhìn ta như người sắp chết đuối nhìn thấy khúc gỗ cứu mạng, “Ngươi có cách…… có thể đuổi ác quỷ ra khỏi bụng đứa nhỏ……”
Trong trại uống nước đều vục thẳng từ sông lên, bọn trẻ tham uống, lại không đun sôi khử trùng, mùa hè là thời điểm bùng phát bệnh lỵ, nhìn dáng vẻ đứa bé thì e là đã tiêu chảy đến mất nước rồi.
Ta vào bếp hòa nước ấm với chút muối và mật ong, đổ cho đứa nhỏ uống, rồi dùng khăn chườm hạ nhiệt, bận bịu đến nửa đêm, thân nhiệt nóng rực của đứa bé dường như hạ xuống được một chút, dù còn rất yếu nhưng đã hé mắt nhận người.
Ta dặn dò mấy câu, chuẩn bị đi tìm chỗ trốn.
Đúng lúc ấy, ngoài cổng trại đuốc cháy bập bùng, á nương giấu ta trong phòng, “Ngươi đừng động, ta ra xem thế nào.”
Ta chợp mắt một lát, nàng quay lại bảo, Động chủ muốn tìm mặt trắng nhỏ để hỏi quan hệ giữa ngươi và tri huyện, còn nói sẽ có hỷ sự, cho người chuẩn bị đồ cưới trong đêm.
Ta nuốt nước bọt.
Lần này, không trốn thì không được rồi.
Ta vừa xoay người định đi, á nương giữ chặt lấy ta.
Ta cứu con nàng, nàng lại muốn giao ta ra sao?
“Ta biết một con đường nhỏ,” nàng nghiêm mặt, khoác cho ta một chiếc áo tơi, “đi theo ta.”
19
Nàng dẫn ta vượt qua một sườn núi, chỉ hướng đằng trước, rồi quay lại, “Dọc theo con đường mòn này mà đi ra ngoài, người trong trại nhất thời đuổi không kịp.”
Trời gần sáng, gió thổi qua rừng trúc xào xạc, bóng cây đen sì như lúc nào cũng có thể vọt ra dã thú. Ta đặt chân vào một hố bùn trơn, trượt một cái rồi lăn từ sườn núi xuống.
Đá núi lởm chởm sắc bén, cỏ dại và bụi gai đều có gai nhọn, ta lăn hai vòng, cơn đau tua tủa lan khắp người.
Giữa đám cỏ đột nhiên có người lao tới.
Hắn ôm lấy ta, cùng ta lăn thêm mấy vòng, va mạnh vào thân cây thấp gần đó, hừ một tiếng rồi bất động.
Chẳng lẽ chết rồi?
Giữa núi rừng hoang vu, da đầu ta tê dại, tim đập thình thịch, gắng gượng nâng mí mắt, đỡ hắn nằm ngay ngắn, nhìn rõ khuôn mặt——Tiêu Duẩn.
Hắn gãy một chân, người đầy bùn đất và lá vụn, vai và lưng lẫn lộn máu, chẳng rõ vết thương bắt đầu từ đâu.
Tim ta như bị ai đó bóp chặt.
Tại sao lúc hoảng sợ ta lại vô cớ nghĩ tới hắn? Tại sao ta lại tin chắc hắn sẽ tới cứu ta? Tại sao giờ này ta lại đau lòng đến vậy?
Ta bật khóc trong vô thức, “Ngươi làm sao thành ra thế này?”
Tiêu Duẩn thở yếu vài hơi, “Ban đêm…… bị phục kích…… ta không sao…… ngươi xem.”
Thấy ta nhìn chằm chằm lên mặt hắn, Tiêu Duẩn cố đưa tay lên muốn lau vết máu trên trán.
“Đừng nhúc nhích!” Ta vội giữ lấy bàn tay đang muốn loạn động của hắn, lạnh ngắt như băng.
Hắn trở tay nắm lấy tay ta, mười ngón đan vào nhau, đầu dựa lên vai ta, khẽ nghiêng, nhẹ cọ lên vai ta, khóe môi hơi nhếch, “Trinh Trinh, để ta dựa một lát…… chuyến này…… đáng lắm.”
Đáng… cái gì mà đáng?
Mi mắt Tiêu Duẩn nặng trĩu đến sắp không mở ra nổi, ánh mắt dần mơ hồ, ý thức bắt đầu rời rạc.
Ta run giọng mà không tự biết, “Tiêu Duẩn, ngươi đừng chết.”
Môi hắn lướt qua xương quai xanh của ta, giống như một cái hôn nhẹ, “Ngươi…… đi gọi cứu binh…… ta hứa…… sẽ chờ ở đây.”
20
Không thể đợi nữa!
Ta nghiến răng, dốc hết sức lực, kéo một cánh tay của hắn đặt lên vai mình, tay kia ôm chặt eo hắn, cố gắng đỡ hắn dậy.
Hắn nhìn thì gầy, thực ra nặng khủng khiếp, ta loạng choạng nhưng vẫn gượng bước về phía trước.
“Buông…… xuống……” Giọng hắn đứt đoạn, gần như nghe không rõ, “Ngươi…… đi trước……”
“Tiêu Duẩn, nghe cho rõ đây, chúng ta cùng ra ngoài. Nếu ngươi chết, ta cả đời sẽ áy náy, cả đời sẽ hận ngươi.”
Hắn không đáp nữa, có thể là không còn sức, nhưng ta cảm nhận được——
Trọng lượng đang đè trên lưng ta nhẹ đi.
——Hắn đang dùng sức.
Nhận ra điều đó, lòng ta chua xót.
Ta nghiến răng, nhấc hắn lên cao thêm chút nữa, để lồng ngực hắn áp sát lưng ta hơn, mong truyền được chút hơi ấm nhỏ nhoi.
“Tiêu Duẩn, ngươi là đến cứu ta đúng không?”
“Tiêu Duẩn, ngươi sống được…… ta sẽ đáp ứng ngươi một nguyện vọng.”
“Tiêu Duẩn…… cố thêm chút nữa…… chúng ta sắp ra được rồi……”
……
Ta đoán hắn nghe thấy, nên cứ nói vài câu, vừa để hắn không lịm đi, vừa như truyền sức cho chính mình.
Con đường núi dài mười dặm, ta chẳng biết mình là đang cổ vũ hắn, hay đang tự chống đỡ bản thân.
Trọng lượng trên lưng càng lúc càng nặng, mỗi nhịp thở đều làm phổi đau như xé, trong đầu ta chỉ còn một ý nghĩ——không được ngã, không được ngã……
Sắp rồi!
Sắp ra khỏi núi rồi!