Chương 26 - Lừa Đảo Nhân Cách

Chúng tôi là hai cá nhân hoàn toàn độc lập, tư tưởng và ký ức không liên quan đến nhau. Về lý thuyết, tôi không có quyền quyết định thay cho anh ta. Nhưng anh ta muốn làm gì cũng không hỏi ý kiến tôi trước, tại sao tôi phải nhượng bộ anh ta?

“Bác sĩ Đường, người đến phòng khám là tôi, người cầu cứu chị cũng là tôi, vì vậy chị nên tôn trọng quyết định của tôi trước tiên. Anh ta tùy tiện chiếm dụng cơ thể của tôi mà không chào hỏi, tôi muốn chụp lén anh ta cũng không cần chào hỏi. Chị cứ ghi lại quá trình trò chuyện của hai người, đây là bí mật của hai chúng ta, không cần cho anh ta biết.”

“Điều này…” Bác sĩ Đường do dự một lúc, thấy thái độ của tôi rất kiên quyết, đành phải nhượng bộ. “Được thôi, nhưng sau đó tôi vẫn sẽ tìm cơ hội nói cho anh ta biết chuyện này. Tôi nghĩ sự thành thật rất quan trọng, không chỉ giữa chúng ta mà giữa cậu và anh ta cũng phải thành thật với nhau, biết nhu cầu của đối phương là gì, chỉ có như vậy mới giúp chúng ta giải quyết vấn đề.”

“Được, được, làm ơn giúp tôi gọi anh ta ra trước, những chuyện khác chúng ta sẽ giải quyết sau.” Tôi chắp tay, chân thành nói với bác sĩ Đường.

Sau khi đạt được thỏa thuận, bác sĩ Đường điều chỉnh điện thoại của tôi sang chế độ quay phim, giấu ở vị trí kín đáo trên giá sách, camera hướng thẳng vào ghế của tôi. Tôi lo lắng khoảng cách xa, chức năng thu âm của điện thoại không tốt, lại nhờ bác sĩ Đường mở một chiếc bút ghi âm đặt trong túi của cô ấy.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi điều chỉnh lại trạng thái, sẵn sàng chấp nhận thôi miên. Tôi dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại, tưởng tượng đến những cảnh khiến người ta cảm thấy thư giãn, dễ chịu.

Bác sĩ Đường nhẹ nhàng nói với tôi: “Hãy thả lỏng đôi chân, cảm nhận sự thư giãn lan tỏa từ hông, eo, ngực, cánh tay, vai, cổ và đầu.

Cảm nhận toàn thân của cậu đều vô cùng thư giãn. Cậu có thể cảm nhận mình đã thả lỏng, cảm giác thư giãn thoải mái này đang đến với cậu. Khi tôi tiếp tục nói, cảm giác này càng ngày càng mạnh, cho đến khi đưa cậu vào một trạng thái chìm sâu, yên tĩnh và bình yên."

Khi tôi tiếp tục, cảm giác đó ngày càng mạnh mẽ hơn cho đến khi nó đưa bạn vào trạng thái sâu sắc, yên tĩnh và bình yên.

"Mỗi lời tôi nói sẽ khiến cậu tiến vào trạng thái thôi miên tuyệt đối ngày càng nhanh và sâu hơn. Thả lỏng, thả lỏng, thả lỏng, hoàn toàn vào trạng thái thư giãn. Cậu từ từ tiến vào trạng thái này, càng vào sâu, cậu sẽ có thế giới rộng lớn hơn, và tận hưởng niềm vui vô hạn mà trải nghiệm này mang lại. Bây giờ, cậu đang nghỉ ngơi trong trạng thái sâu lắng và bình yên, cậu càng ngày càng chìm sâu và nhanh hơn vào trạng thái này, cho đến khi tôi đưa cậu trở lại…”

Tôi không có ấn tượng gì về những gì xảy ra tiếp theo.

Khi tôi tỉnh lại, tôi vẫn ở trong văn phòng của bác sĩ Đường, vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại và thoải mái đó. Tôi nghĩ mình vừa mới trở về từ trạng thái thôi miên, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Thông thường, người thôi miên sẽ bắt đầu đếm số khi người bị thôi miên từ từ tỉnh lại, nói những câu như “Tôi sẽ đếm từ 1 đến 5, khi tôi đếm đến 5, bạn sẽ tỉnh lại, tỉnh lại bạn sẽ rất tỉnh táo, như được tái sinh.” 

Tuy nhiên, bác sĩ Đường không nói gì với tôi. Cô ấy chỉ nhìn tôi với biểu cảm phức tạp, ánh mắt lộ ra một chút bối rối.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi chậm rãi nhìn quanh, lo lắng hỏi.

"Cậu là Tô Minh sao?" Bác sĩ Đường có lẽ đã nhận ra người đang ngồi trước mặt cô ấy là tôi, nhưng để chắc chắn, cô ấy vẫn xác nhận lại một lần nữa.

“Là tôi.” Tôi gật đầu, sau đó hỏi, “Hai người vừa gặp nhau phải không?” 

“Ừ, tôi đã gặp anh ta. Chỉ là…” Bác sĩ Đường ngập ngừng nói, “Tôi vừa rồi không thành công trong việc thôi miên cậu.”

“Gì cơ?” Tôi ngạc nhiên mở to mắt, cảm thấy chuyện này thật khó tin. 

“Không thôi miên được tôi, vậy làm sao chị gặp được anh ta?”

Bác sĩ Đường trả lời: “Khi thôi miên được một nửa, cậu đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng dậy. Tôi tưởng cậu nghĩ ra điều gì đó, nên dừng lại hỏi xem có chuyện gì không, có cảm thấy khó chịu ở đâu không. Cậu nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời, trông có vẻ không vui. Lúc đó tôi chưa nhận ra là anh ta đã xuất hiện, cho đến khi anh ta đứng dậy, như lãnh đạo đi kiểm tra công việc, đi một vòng quanh văn phòng của tôi, tôi mới nhận ra lúc đó cậu đã không còn là cậu nữa.”

May mắn là có video ghi lại toàn bộ, nếu không tôi thật sự không thể xác định lời của bác sĩ Đường có đúng hay không. Mặc dù cô ấy không có lý do gì để lừa tôi, nhưng tôi rất khó tin rằng chuyện kỳ lạ như vậy lại xảy ra với mình. 

Bác sĩ Đường trả lại điện thoại cho tôi, bảo tôi xem video trước. Tôi yêu cầu cô ấy đưa máy ghi âm, nhưng cô ấy không đưa. 

Cô ấy nói: “Cậu không cần cái đó, âm thanh trong điện thoại đã rất rõ rồi.” 

Khi nói câu này, trên mặt cô ấy có một nụ cười khổ bất đắc dĩ. 

Ban đầu tôi không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, cho đến khi bóng dáng quen thuộc nhưng xa lạ đó xuất hiện trong video, với giọng điệu vô cùng bình tĩnh, vô cùng tự tin chào hỏi tôi, tôi mới nhận ra rõ ràng nhân cách mà tôi từng cố gắng loại bỏ lại cảnh giác, thông minh và khó đối phó đến vậy. 

Tôi từng làm cảnh sát hình sự vài năm, tự nhận mình không phải là người nhát gan. Tôi có thể xem phim ma một mình lúc nửa đêm mà không sợ, nhưng video của bác sĩ Đường thật sự làm tôi sợ hãi. Đây là lần đầu tiên tôi biết, hóa ra tận mắt thấy cơ thể mình bị một linh hồn khác chiếm hữu là một chuyện kỳ dị đến vậy.