Chương 6 - Lựa Chọn Đau Đớn
Quay lai chương 1 :
Tôi thấy buồn cười không chịu nổi.
Hồi trước, khi anh ta cùng mẹ anh ta ép tôi vào đường cùng, có từng nghĩ đến tôi phải một mình chịu đựng không?
Bây giờ, đến lượt anh ta bị cả làng chửi, lại quay sang mong tôi ra tay cứu?
Còn lâu nhé.
Tôi hận không thể khiến cả nhà Lý Vĩ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên nổi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Lý Vĩ, lạnh giọng hỏi:
“Ký hay không?”
“Phải đó, buông tha cho con gái nhà người ta đi.”
“Mùng Một Tết mà gặp cảnh này, thật xui xẻo.”
“Loại cặn bã như vậy đúng là điển hình của giáo dục thất bại!”
Mọi người xung quanh chỉ trỏ bàn tán.
Sắc mặt Lý Vĩ tối sầm lại, ba tôi chỉ tay mắng thẳng:
“Nếu mày không biết điều, tao có cả đống cách trị mày!”
Hồi đó Lý Vĩ chê công ty hiện tại không đủ tốt, muốn nhảy việc mà không có chỗ, chính là ba tôi đã chạy vạy nhờ người giúp, mới cho anh ta được vào làm.
Chỉ cần một câu của ba tôi, Lý Vĩ sẽ mất việc ngay.
Lý Vĩ hiểu rõ điều đó, nên nghiến răng đồng ý.
“Được rồi.”
Anh ta nhìn tôi, nghiến răng nói:
“Hứa Miên, em giỏi lắm!”
Ra khỏi cục dân chính, anh ta vẫn còn lầm bầm:
“Không ngờ em có thể tính toán tới nước này!”
“Hứa Miên, em ăn bám anh bao nhiêu năm, nhà với xe ít nhất cũng phải chia cho anh làm bồi thường!”
Tôi nghe anh ta nói chuyện như mơ giữa ban ngày, bật cười:
“Ăn bám á?”
Tôi còn chưa kịp nói cho anh ta biết rằng căn nhà đã bán xong thì điện thoại Lý Vĩ đã đổ chuông.
Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào thét the thé của mẹ chồng và Lý Đạt.
“Vĩ ơi mau về đây!”
“Có người chiếm nhà mình rồi!”
Lý Vĩ chưa kịp nói thêm câu nào với tôi đã vội lao ra đường bắt taxi phóng đi.
Đúng lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi video.
Tôi ngồi trong xe, người gọi là chị gái môi giới – người đã giúp tôi bán nhà – nhìn tôi cười hớn hở:
“Em ơi, mẹ chồng em tới thật rồi nè!”
“Không muốn em bỏ lỡ khoảnh khắc này, chị quay livestream cho em xem luôn nha!”
Cặp vợ chồng tôi bán nhà cho là dân dạy võ tự do, từng đoạt nhiều giải lớn.
Chị môi giới xoay camera ra cửa.
Tôi thấy mẹ chồng đang ngồi lăn lộn giữa sân, bắt đầu giở trò ăn vạ.
“Tôi mặc kệ! Nhà này là của tôi!
Mấy người sao có thể muốn mua là mua!”
Bà ta gào khóc thảm thiết:
“Dù có mua thì cũng phải đưa tiền cho chúng tôi chứ!”
“Không thì các người chính là ăn cướp!”
Lý Đạt lại còn hùa theo, lớn tiếng hét:
“Nếu tụi mày không cút ra khỏi nhà anh tao, tao sẽ kêu người tới xử tụi mày!”
Lý Đạt ăn bám quá lâu, lại được mẹ nuông chiều đến mức không còn biết trời đất, chỉ thẳng vào mặt chủ nhà rồi chửi:
“Mau cút ra khỏi nhà tao — á á á á!!!”
Ngón tay hắn còn chưa chạm đến trán người ta, đã bị chủ nhà phản tay chụp lấy, bẻ ngược ra ngoài.
Lý Đạt lập tức khuỵu xuống đất, gào khóc thảm thiết:
“Buông ra! Aaaa đau quá!”
Chủ nhà vừa thả tay, hắn đã ôm tay ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa la.
“Gọi công an!”
“Tôi phải báo công an! Bắt hết lũ cướp các người!”
Thấy chúng bắt đầu làm loạn, tôi còn lo liệu có ảnh hưởng đến cuộc sống của vợ chồng chủ mới không.
Chị chủ cười nói:
“Không sao đâu. Nghe chuyện em xong, anh nhà chị còn tức muốn chết, nay vừa hay có chỗ trút giận!”
Tôi nhìn vào màn hình, thấy Lý Đạt và mẹ chồng tôi gào khóc ăn vạ không được, chuyển qua diễn cảnh khổ sở thảm thiết.
Rồi thì Lý Vĩ cuối cùng cũng tới.
Vừa đến, anh ta gọi một tiếng “Mẹ!”, rồi đi vào trong, thấy bố cục căn nhà đã thay đổi thì lập tức nổi giận.
“Là ai cho phép mấy người vào nhà tôi?!”
Lý Vĩ gào lên:
“Cút ra ngoài! Mấy người cút ra ngoài cho tôi!”
Mặt anh ta xanh mét, tức đến run người:
“Tôi không đồng ý bán nhà!
Mấy người không được phép ở đây!”
Nghe mấy lời hoang tưởng đó, anh chủ cười lạnh, móc ra sổ đỏ vẫy trước mặt Lý Vĩ.
“Thấy chưa? Đen trắng rõ ràng.”
“Nhà này từ nay là của tôi.”