Chương 2 - Lựa Chọn Của Trái Tim

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trình Dực Tranh gật đầu, nói qua loa: “Vậy em đừng thức khuya quá, anh đi ngủ trước.”

Nói xong, anh quay người vào căn phòng đối diện.

Nhiếp Giai Hân nhìn cánh cửa kia khép lại, cũng khép luôn cánh cửa phòng mình.

Một đêm trôi qua mặt trời ngày mới lại lên như thường lệ.

Ngày hôm sau.

Khi Nhiếp Giai Hân mở cửa thì phát hiện Trình Dực Tranh bên phòng đối diện đã rời đi.

Cô nhanh chóng rời giường, sửa soạn đơn giản rồi đến căn cứ quân sự.

Sắp đi rồi, chút công việc cuối cùng phải làm thật chỉnh chu, để bàn giao lại hoàn hảo cho đồng nghiệp.

Suốt cả ngày, Nhiếp Giai Hân vùi đầu vào số liệu nghiên cứu.

Đến chạng vạng, cô mới xoa cổ đau mỏi, tan làm trở về.

Vừa đến cửa nhà, liền thấy trong phòng khách, đang đứng đó là Trình Dực Tranh và La Uyển Quân.

Thấy Nhiếp Giai Hân trở về, La Uyển Quân sững người một lúc, sau đó đưa chiếc áo khoác xanh quân đội trong tay cho Trình Dực Tranh.

“Giờ Giai Hân về rồi, Dực Tranh, áo em trả lại cho anh, em xin phép đi trước.”

Nói xong, cô vội vàng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Nhiếp Giai Hân và Trình Dực Tranh.

Trình Dực Tranh mặc lại áo khoác, thong thả mở lời: “Tối qua nữ đồng chí đó là Uyển Quân, không nói với em là sợ em nghĩ nhiều.”

Nhiếp Giai Hân đặt cặp công tác xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Không sao.”

“Hắt xì!” Vừa dứt lời, mùi hương hoa hồng còn vương trên áo anh liền khiến cô hắt hơi một cái.

Cô theo phản xạ đưa tay che mũi miệng: “Tôi bị dị ứng với mùi hoa hồng.”

Trình Dực Tranh khựng lại, ngay sau đó trong đầu như chợt hiện ra—Nhiếp Giai Hân chưa từng mua hoa hồng, trong nhà cũng không hề có bất kỳ món đồ nào có mùi hương hoa hồng.

Anh cau mày: “Xin lỗi, để anh tránh xa em một chút.”

Nói xong liền lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách với cô.

Nhiếp Giai Hân nhìn Trình Dực Tranh chỉ biết lùi lại, chứ chẳng hề nghĩ đến chuyện cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người để thay cái khác.

Khuôn mặt mất hết sắc máu của cô hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Áo do bạn gái cũ giặt, không nỡ thay đúng không?”

Trình Dực Tranh hơi sượng mặt, hàng mày rậm khẽ nhíu lại.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Nhiếp Giai Hân, đợi cô ổn định lại, anh mới lên tiếng: “Đó đều là chuyện đã qua rồi, đừng có làm quá lên nữa.”

“Em nghỉ ngơi đi, anh còn phải về quân khu xử lý công vụ, tối khỏi đợi.”

Lần này, Nhiếp Giai Hân không đáp lời.

Nhìn bóng lưng cao lớn của Trình Dực Tranh biến mất sau cánh cửa, cô quay người mở cửa sổ ra, để mùi hương còn sót lại trong phòng bay đi hết.

Sau đó, cô nhìn bầu trời dần tối sầm, rồi lại xé thêm một tờ lịch mới.

Đếm ngược đến ngày rời đi: còn tám ngày.

Chạng vạng, Nhiếp Giai Hân cầm chiếc thùng trống đi vào thư phòng.

Cô bắt đầu sắp xếp từng quyển sách chuyên ngành của mình từ trên giá xuống, từng quyển từng quyển đặt vào trong thùng—đây là những thứ cô nhất định phải mang đi.

Bất ngờ, một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ kẽ sách.

【Đừng nản lòng, anh tin em làm được, anh luôn ủng hộ em.】

Nhìn nét chữ quen thuộc của Trình Dực Tranh, tim Nhiếp Giai Hân bất giác vừa chua xót vừa đau nhói.

Một tháng trước, đề tài nghiên cứu về hệ thống phòng thủ quân sự mà cô phụ trách gặp bế tắc, mãi không tìm được đột phá, mỗi ngày đều ưu tư trĩu nặng.

Hôm đó, trước khi lên đường làm nhiệm vụ, Trình Dực Tranh bất ngờ đưa cho cô mảnh giấy này.

Khi đọc được dòng chữ ấy, lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua trong tim dâng lên vị ngọt ngào lặng lẽ.

Vì vậy cô đã cẩn thận gấp mảnh giấy lại, kẹp trong sách.

Một tuần sau, dưới sự động viên trong lời nhắn ấy, Nhiếp Giai Hân tổng hợp lại kinh nghiệm, tìm ra đột phá và xuất sắc hoàn thành đề án phòng thủ.

Người đầu tiên cô muốn chia sẻ thành quả ấy chính là Trình Dực Tranh, nên khi nghe tin anh trở về, cô lập tức chạy tới quân khu.

Chỉ không ngờ rằng, trước mắt cô lại là cảnh Trình Dực Tranh ôm bó hoa hồng, ánh mắt dịu dàng trao cho La Uyển Quân.

“Uyển Quân, em không phải một mình đến đây, có chuyện gì anh sẽ luôn ở bên em.”

Giọng điệu dịu dàng ấy, ngay cả cô—một người bạn gái danh chính ngôn thuận—cũng chưa từng nghe thấy.

Điều cô nhận được, chỉ là một mảnh giấy lạnh lùng như bao người khác.

Khoảnh khắc ấy, từng chữ trong mảnh giấy như hóa thành dao, cứa vào lòng cô đau đến nghẹt thở.

Nhiếp Giai Hân mắt đỏ hoe, khẽ đặt lại mảnh giấy vào chỗ cũ, không định mang đi.

Đã quyết buông bỏ, thì phải dứt khoát, mang theo đồ của người cũ không phải là phong cách của cô.

Cô tiếp tục thu dọn những quyển sách khác, bầu trời ngoài kia cũng dần chìm trong màn đêm.

Dọn dẹp xong sách vở thì đã chín giờ tối, cô theo thói quen nhìn về phía phòng Trình Dực Tranh, vẫn chưa thấy anh về.

Cô dùng băng dính dán kín thùng sách, rồi quay về phòng ngủ, lắng nghe tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Nhiếp Giai Hân đang làm bữa sáng trong bếp.

Vừa ăn được nửa thì bất ngờ thấy Trình Dực Tranh từ lầu dưới đi xuống, cô khựng lại.

Trình Dực Tranh hỏi: “Sao vậy? Mặt anh có dính gì à?”

Nhiếp Giai Hân lắc đầu: “Không, chỉ là tưởng anh tối qua không về nên em chỉ nấu một phần.”

Trình Dực Tranh cũng sững người giây lát, sau đó cầm nửa chiếc quẩy còn lại trong bát cô ăn tiếp.

“Không sao, ăn của em là được rồi.”

Nhiếp Giai Hân nhìn hành động của anh, định nói gì đó, ánh mắt vô tình quét qua tờ lịch trên tường, liền buột miệng:

“Còn hai ngày nữa là sinh nhật năm mươi tuổi của ba em, em định về nhà một chuyến, anh có thời gian không?”

Trình Dực Tranh gật đầu: “Sinh nhật năm mươi của bác là chuyện trọng đại, anh sẽ thu xếp thời gian về cùng em.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)