Chương 1 - Lựa Chọn Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ tôi là tổng giám đốc tập đoàn niêm yết, vừa có tiền vừa có quyền, yêu thương tôi như sinh mệnh của bà.

Còn bố thì sao? Ông ngoại tình ngay trong hôn nhân, rồi chỉ vì tình nhân mang thai con gái mà ra tay đánh cô ấy đến mức sảy thai, cuối cùng bị tống vào tù.

Chính vì thế, khi vị thẩm phán đứng trước bao người hỏi tôi muốn sống với bố hay với mẹ, ai nấy đều nghĩ cuộc tranh giành quyền nuôi dưỡng này chỉ là hình thức, kết quả đã quá rõ ràng.

Cho đến khi… tôi bước qua đôi tay đang run rẩy của mẹ, kiên định chọn… bố.

Cả phòng xử chết lặng. Không ai tin được những lời vừa thốt ra khỏi miệng tôi.

Kiếp trước, tôi đã chọn mẹ – người phụ nữ yêu thương tôi đến tận xương tủy.

Chỉ cần tôi buột miệng than thèm một chiếc bánh kem ở thành Nam, bà lập tức mua luôn cả cửa hàng.

Tôi kêu nắng quá trong đợt huấn luyện quân sự, bà liền điều bốn chiếc trực thăng giăng lưới che nắng cho tôi.

Sợ tôi ăn uống khổ sở ở trường, bà nạp thẳng một trăm nghìn vào thẻ cơm.

Mẹ biến tôi thành một công chúa thật sự, dọn sạch mọi chướng ngại trên con đường đời của tôi.

Nhưng… kiếp này, tôi không muốn dính dáng đến bà nữa.

Mẹ tôi – nữ tổng tài quyền lực, người phụ nữ rực rỡ nhất Hải Thành, giọt lệ giờ đây lại như con đê vỡ, ào ạt không ngừng.

Bà run rẩy đưa tay về phía tôi:

“Niệm Niệm, đến với mẹ đi…”

Bên phải tôi, là bố – Lâm Kiến Quốc.

Một gã đàn ông vừa mới mãn hạn tù trước thời hạn vì tội cố ý gây thương tích.

Ngoại tình, đánh sảy thai, làm đủ chuyện mất nhân tính, tiếng xấu lan khắp thành phố.

Giờ phút này, ông khoanh tay dựa vào ghế, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn tôi.

Ai cũng nghĩ đây là câu hỏi chẳng cần đắn đo.

Nhưng tôi mỉm cười, dứt khoát nói:

“Tôi chọn bố!”

Lời vừa dứt, cả phòng xử như nổ tung.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi – kinh ngạc, khó tin, và… chờ xem ván cờ này tôi định đánh thế nào.

“Con bé này não bị úng nước rồi sao?”

“Cô ta sao có thể chọn một gã cặn bã như vậy?”

“Không chừng là bị bố nó uy hiếp!”

Trong phòng xử, bồi thẩm đoàn rì rầm bàn tán, từng lời như dao đâm vào tai.

Bố tôi cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc.

Ông nhìn tôi chằm chằm, vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi lập tức bị ghét bỏ thay thế.

Ông nhổ toẹt xuống đất, nghiến răng mắng:

“Con mẹ nó xui xẻo! Nuôi mày đúng là phí cơm!

Tao nuôi đầu heo còn có giá hơn nuôi mày – cái thứ con gái ăn hại!”

Mẹ tôi — người đàn bà từng hô mưa gọi gió trên thương trường, được mệnh danh là “nữ cường không nước mắt” — giờ phút này lại hoàn toàn sụp đổ.

Bà bất chấp hình tượng, lao tới, nắm chặt lấy vai tôi, tiếng run rẩy nghẹn ngào:

“Thẩm Niệm! Con có biết mình đang nói cái gì không?!”

“Con quên ông ta là loại người gì rồi sao?!”

Bà gần như gào lên, giọng khản đặc:

“Ông ta vì hẹn hò với đàn bà khác, bỏ con trong xe giữa trưa nắng cháy, khiến con sốc nhiệt phải cấp cứu!”

“Ông ta vì ham đánh bạc, bỏ mặc con trong công viên suốt một buổi tối, suýt nữa bị người ta bắt cóc!”

“Ông ta vì mấy trăm đồng viện phí, để mặc con lên cơn sốt co giật, bỏ con một mình trong nhà!”

“Tất cả những chuyện này, con đều quên hết rồi sao?!”

Tôi nhìn gương mặt mẹ đầy nước mắt, lớp trang điểm lem nhoè, bình thản đáp, khóe môi nhếch lên một nụ cười mờ nhạt:

“Con chưa quên.”

“Nhưng con vẫn chọn ông ấy.”

Lời vừa dứt, sắc mặt mẹ tôi lập tức tái nhợt, như bị rút cạn máu.

Bà loạng choạng, may nhờ cậu tôi kịp đỡ lấy.

“Thẩm Niệm!”

Cậu nhìn tôi, giận đến run cả người, gằn từng tiếng:

“Cháu điên rồi à?! Cháu chọn hắn?!”

“Cháu chọn một kẻ coi cháu như gánh nặng suốt mười sáu năm qua sao?!”

“Mẹ cháu vì cháu, ngay cả mạng cũng có thể không cần…

Cháu trả ơn bà ấy như thế đấy ư?!”

Tôi lạnh lùng hất tay cậu ra, nét mặt không một gợn sóng.

“Đây là lựa chọn của tôi.”

Trước cửa tòa án, từng tầng lớp phóng viên đã sớm chen kín, đèn flash lóe sáng như bão.

“Tổng giám đốc Mộ, xin hỏi bà có ý kiến gì về quyết định của con gái?”

“Ông Lâm có phải ông dùng thủ đoạn gì đó mới giành được quyền nuôi dưỡng?”

Bố tôi bị cảnh tượng này làm cho lâng lâng, như được tung hô lên tận mây xanh.

Ông bá đạo khoác vai tôi, trước ống kính mà cười ngông nghênh:

“Thủ đoạn gì chứ? Máu mủ tình thâm, hiểu không?”

“Con gái tôi, tất nhiên là chọn bố ruột!”

Nói xong, ông ta còn đắc ý liếc nhìn mẹ tôi — gương mặt bà tái nhợt, môi run run.

Ông cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:

“Mộ Uyển, thấy chưa? Dù cô có bao nhiêu tiền cũng không mua được trái tim con gái tôi!”

Đúng lúc ấy, từ đám phóng viên bỗng có một bóng người lao ra.

Trong tay hắn lấp lánh một con dao găm, đôi mắt đỏ ngầu, như phát điên:

Lâm Kiến Quốc! Đồ súc sinh!

Mày hại chết chị tao, hôm nay mày cũng đừng hòng sống!”

Tôi nhận ra hắn — em trai của người phụ nữ bị bố đánh sảy thai năm xưa!

Mặt bố tôi lập tức biến sắc. Ông gần như theo phản xạ kéo tôi ra phía sau, quát lớn:

“Niệm Niệm! Tránh ra!”

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một bóng trắng như cơn gió lướt qua.

Một lực mạnh mẽ đẩy tôi sang một bên.

“Phập!” — âm thanh sắc lạnh vang lên.

Mẹ tôi… đã chắn trước mặt tôi.

Máu tươi ngay lập tức nhuộm đỏ bộ đồ công sở trắng tinh của bà.

Bà nhìn tôi, môi run rẩy nhưng ánh mắt lại rạng rỡ, như trút bỏ được gánh nặng:

“Niệm Niệm… con… không sao… tốt quá rồi…”

Nói xong, cơ thể bà mềm nhũn, ngã xuống ngay dưới chân tôi.

Các cảnh sát tư pháp xung quanh nhanh chóng phản ứng, khống chế và tước vũ khí của kẻ tấn công.

Tôi đứng lặng giữa những ánh mắt kinh hãi, cúi xuống nhìn đôi giày dính máu, khẽ cau mày, lùi nửa bước tránh sang một bên.

Rồi tôi nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh, giọng bình thản:

“Bố, đi thôi… mình về nhà.”

Tôi theo Lâm Kiến Quốc trở về cái nơi ông gọi là “nhà” — một căn hộ bẩn thỉu, lộn xộn, tràn ngập mùi bia cũ và thức ăn ôi thiu.

Vỏ chai, hộp đồ ăn mốc meo vứt la liệt khắp nền nhà, ruồi nhặng vo ve.

Ông đá mạnh một lon bia chắn lối, lon kim loại lăn lộc cộc dưới chân, rồi thô bạo đẩy tôi vào bên trong.

“Cạch” — cánh cửa đóng sầm, khóa chặt.

“Tiền đâu?”

Ông chìa bàn tay ra trước mặt tôi, giọng đục ngầu men rượu.

Tôi lặng lẽ tháo cặp xuống, không nói, cũng không đưa.

Ông lập tức giật phắt lấy chiếc cặp, hất toàn bộ đồ bên trong xuống sàn.

Mấy quyển sách, vài cây bút, cùng một tấm ảnh gia đình rơi lăn lóc.

Ông cúi xuống, nhặt tấm ảnh lên. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đỏ ngầu, rồi xé “roạt” — tấm ảnh bị xé vụn, từng mảnh rơi tơi tả.

“Mộ Uyển cái con đàn bà rẻ tiền đó không cho mày đồng nào à?!”

Giọng ông khàn đặc vì tức giận, gần như gầm lên.

Thấy tôi vẫn bình thản, ông đột nhiên vung tay tát mạnh.

Một tiếng “chát!” vang lên, đầu tôi bị hất lệch sang một bên, má bỏng rát.

“Con mẹ nó! Tao đang hỏi mày đấy! Mày câm rồi hả?!”

Không đợi tôi kịp hoàn hồn, ông túm chặt tóc tôi, giật ngược ra sau, rồi “bịch” — đập mạnh đầu tôi vào bức tường thô ráp.

“Mày nghĩ lớn rồi, cứng cỏi rồi phải không?

Mày dám giấu tiền của tao?

Hay là mày đứng về phe con đàn bà đó hại tao?!”

Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống từ trán tôi, dính dấp và tanh nồng.

Tầm nhìn trước mắt nhòe đi, tai ù đặc, từng âm thanh như bị nhấn chìm trong nước.

Trong cơn choáng váng, ký ức bỗng ùa về…

Năm ấy, mùa đông lạnh cắt da.

Tôi sốt cao đến bốn mươi độ, toàn thân co giật, ý thức mơ hồ.

Mẹ đang ở nước ngoài bàn hợp đồng hợp tác trị giá hàng chục tỷ, nhưng khi nghe tin tôi nguy kịch, bà lập tức bỏ lại tất cả, bước ra khỏi phòng họp, để lại dãy dài những gương mặt choáng váng của các giám đốc nước ngoài.

Bà lao lên máy bay tư nhân, ngồi hơn mười giờ liên tục, chỉ để về ôm tôi.

Đêm ấy, bà ôm tôi trong vòng tay, vừa run vừa khóc, như thể thế giới này sắp sụp đổ.

Mãi sau này tôi mới biết, thương vụ đó…

là tâm huyết ba năm của mẹ.

“Nói! Rốt cuộc mày có mục đích gì?!”

Giọng gầm giận dữ của Lâm Kiến Quốc kéo tôi trở về thực tại.

Ông nhìn tôi, ánh mắt đầy ngờ vực và căm hận.

Tôi vẫn im lặng.

Sự im lặng ấy như đổ thêm dầu vào lửa.

Ông giơ chân, “bịch” — đá thẳng vào bụng tôi.

Cơn đau lan khắp cơ thể, cuộn chặt trong từng thớ thịt.

Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, tôi khom người ôm bụng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn ông…

Tôi co quắp trên sàn, bụng quặn thắt như có ai đang khuấy đảo bên trong, hơi thở hỗn loạn, từng đợt đau nhói xuyên dọc cơ thể.

“Gọi điện cho Mộ Uyển!”

“Gọi ngay! Nói với nó mày cần tiền, càng nhiều càng tốt!”

Tôi run rẩy lấy điện thoại, gật đầu khẽ:

“Được… con gọi.”

Tôi bấm số quen thuộc, trong đầu đã nhanh chóng nghĩ ra lý do: “Trường cần nộp 50 nghìn tiền bảo đảm tham gia cuộc thi học sinh giỏi.”

Nhưng… đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng máy lạnh lùng:

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Tôi cúp máy, rồi lập tức bấm gọi lại, kết quả vẫn như cũ.

“Có lẽ… mẹ đang ở trong ca phẫu thuật, nên không nghe máy được.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)