Chương 2 - LỘT TRẦN BỘ MẶT MẸ CHỒNG
2
Mẹ chồng mặt sầm lại: “Gì mà tụi con bỏ tiền sửa? Con bỏ được bao nhiêu? Nhà này là tụi ta làm, muốn cho ai thì cho.”
Ha, trở mặt nhanh thật.
Tôi phản bác lại: “Tiền đâu mà hai người sửa? Cả tiền sửa nhà, trang trí, đồ đạc nội thất tốn hơn ba trăm triệu, tụi con đã chuyển cho hai người hai trăm triệu rồi, từng khoản con đều có ghi lại rõ ràng.”
Mẹ chồng lại đổi giọng: “Cùng lắm tụi con chỉ đưa vài đồng, còn bố mẹ vừa bỏ công vừa bỏ của, mà sổ đỏ cũng đứng tên ba con. Có kiện ra tòa thì nhà này vẫn là của tụi ta!”
Bà nói đúng một điều. Lúc làm sổ đỏ, hai người không hề báo cho chồng tôi, cứ thế ghi tên ba chồng.
Được thôi, chuyện này tôi không đôi co nữa.
Tôi hỏi lại:
“Nhà hai người chỉ có duy nhất căn này, giờ đem cho con gái, vậy hai người tính ở đâu? Ở với con gái luôn à?”
Mẹ chồng chưa kịp đáp, ba chồng đã hét lên: “Cô nói gì mà lắm lời thế! Gọi cô về không phải để thương lượng, mà là để thông báo! Nhà của tụi tôi, muốn cho con gái thì cho, cô là người ngoài không có quyền can thiệp!”
Tôi liếc ông ta một cái. Trước giờ tôi luôn nghĩ ba chồng là người hiền lành ít nói, không thích phô trương, cũng chẳng than phiền gì, trong mắt tôi ông như người vô hình.
Nhưng chỉ một câu đó thôi, ông đã khiến tôi phải ghi nhớ cả đời.
Tôi cười nhạt: “Hóa ra tôi lấy con trai ông mười hai năm, sinh cháu gái đã mười một tuổi, mà trong mắt ông tôi vẫn là người ngoài. Tấm chân tình bao năm của tôi đúng là cho chó ăn rồi.”
Suốt mười hai năm làm dâu, tuy không gặp nhau nhiều nhưng quan hệ vẫn hòa thuận.
Tết nhất hay sinh nhật, tôi đều chuyển tiền, mua quà, sắm đồ lễ đầy đủ.
Cần lắp ga, kéo điện về quê, mẹ chồng chỉ cần gọi một cú là tôi chuyển tiền ngay.
Tôi tự thấy mình không làm gì sai, cũng đã làm tròn bổn phận làm con dâu. Vậy mà kết quả tôi nhận được lại là thế này!
Mẹ chồng quay sang mắng ba chồng: “Ông nói linh tinh gì vậy? Không biết ngậm miệng à? Con dâu là người nhà, sao lại là người ngoài?”
Ba chồng im bặt. Cả đời ông bị mẹ chồng đè đầu cưỡi cổ, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do bà quyết, ông chẳng có quyền lên tiếng.
Mẹ chồng lại nhìn tôi, bất ngờ rơm rớm nước mắt:
“Hồ Đào à, con đừng để ý mấy lời ba con nói. Ổng vụng về, không biết ăn nói.
Em con mới mười hai, mười ba tuổi là tụi ta đã đi làm xa, không có thời gian bên cạnh nó.
Từng ấy năm, vợ chồng ta nợ nó quá nhiều.
Giờ nó lấy chồng, mẹ cho nó một căn nhà coi như bù đắp.
Như vậy… có quá đáng không?”
Tôi đáp gọn: “Cái mà hai người nợ con bé, tụi con không có nợ.”
Mẹ chồng dùng tay áo lau nước mắt, giọng van xin: “Nó là con gái tôi mà… Hai đứa chỉ có một đứa em, coi như giúp tôi trả món nợ ân tình này không được sao?”
Tôi lạnh lùng đáp: “Tụi con đã làm tròn bổn phận làm con với hai người rồi, còn phải trả nợ gì nữa?”
Chồng tôi lớn hơn em chồng mười tuổi.
Khi em ấy học lớp 7, ba mẹ chồng ra ngoài làm thuê, gửi em về nhà tôi nuôi.
Tính ra là vợ chồng tôi đã nuôi nó suốt sáu năm cấp hai, cấp ba.
Cũng may là con bé ngoan, hiểu chuyện, không gây rắc rối gì cho tôi.
Mẹ chồng nói: “Mẹ đâu có nói tụi con nợ nần gì nó,mẹ cũng chẳng đòi tiền, chỉ là mẹ muốn cho nó một căn nhà làm của hồi môn, vậy mà con cũng không đồng ý là sao?”