Chương 2 - Lớp Trưởng Và Những Năm Tháng Giả Dối

5.

Lương Dụ Ngôn hoàn toàn không để ý đến tôi nữa.

Còn Hạ Nhạc thì lại bắt đầu quan tâm đến Tống Tễ Thanh nhiều hơn.

Vừa hết tiết, cô ấy đã chạy sang ngồi trước bàn cậu ấy, chống cằm nhìn cậu làm bài.

Tống Tễ Thanh lúc đầu vẫn giữ vẻ lạnh lùng, như chẳng mấy bận tâm.

Nhưng lâu dần…

Thật sự đến tôi còn bị sự đáng yêu của Hạ Nhạc làm cho cảm động.

Cô ấy dùng ngón tay sơn màu kẹo dẻo chọc chọc vào bài của Tống Tễ Thanh, cười nói:

“Anh mặt lạnh, chỗ này anh ngồi nhìn nửa ngày rồi mà chưa viết gì luôn đó nha~”

Giọng Hạ Nhạc trong vắt như chuông bạc, nghe thật dễ chịu.

Tôi ngồi ngay cạnh Tống Tễ Thanh, và thấy rõ vành tai cậu ấy đỏ dần lên.

Thiếu niên thiếu nữ thật đáng yêu quá chừng.

Tôi bất giác cảm thán trong lòng.

Có lẽ để che đi sự ngại ngùng, Tống Tễ Thanh lập tức quay mặt đi, tránh nhìn Hạ Nhạc.

Cậu ấy quay sang tôi, nói nhanh hơn bình thường:

“Lớp trưởng, chị giảng bài giúp em với.”

Tôi chỉ là đứa ngồi bên cạnh, chăm chỉ làm bài tập, chẳng can dự vào chuyện gì.

Dù có ngốc đến mấy tôi cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người bọn họ… rất kỳ lạ.

Tôi đang định “trốn đi vệ sinh” để né tình huống khó xử thì Hạ Nhạc cất giọng:

“Anh mặt lạnh, anh giỏi Vật Lý nhất lớp, lớp trưởng sao giảng được cho anh chứ~”

“Im đi, em ồn ào quá.” – Tống Tễ Thanh lạnh lùng cắt ngang.

Một câu đó thôi, tôi liền thấy mắt Hạ Nhạc đỏ hoe.

Tôi vội đứng dậy, giả vờ đi toilet để thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này.

Mà trớ trêu thay — đúng lúc đó, Lương Dụ Ngôn quay lại.

Anh thấy Tống Tễ Thanh cúi gằm mặt, Hạ Nhạc thì đứng trước mặt tôi, đôi mắt long lanh sắp khóc.

Không chút do dự, Lương Dụ Ngôn nhìn tôi, chất vấn:

“Thẩm Nguyện, sao Hạ Nhạc lại khóc?”

Tôi thật sự cạn lời.

“Vừa nãy Tống Tễ Thanh nói cậu hơi ồn một chút.” — tôi thật thà đáp.

“Không liên quan đến anh mặt lạnh.” — Hạ Nhạc ngắt lời tôi.

Cô ấy liếc tôi một cái, rồi nhỏ giọng nói:

“Tôi ngồi ở đây đúng là chướng mắt một số người thật.”

Nói xong, cô ấy quay về chỗ ngồi, vẻ như đang giận dỗi.

Lương Dụ Ngôn nhìn tôi một cái rồi chạy theo Hạ Nhạc, ngồi xuống dỗ cô ấy.

Tôi nghe thấy tiếng hai người đùa giỡn với nhau:

“Đồ đáng ghét, ai cần cậu lo!”

“Rồi rồi, biết rồi, tiểu thư ơi.”

Tôi cũng nhìn thấy các khớp tay của Tống Tễ Thanh đang siết chặt lấy cây bút, trắng bệch.

Tôi suy nghĩ một lúc ——

Rồi chạy đến phòng giáo viên xin chuyển chỗ.

“Thưa cô, em không muốn ngồi cùng bàn với Tống Tễ Thanh nữa.”

6.

Tôi tưởng ba người bọn họ sẽ còn tiếp tục mơ mơ hồ hồ như đang quay phim dài tập.

Ai ngờ mới lên lớp 11 được chưa bao lâu, Hạ Nhạc đã ra nước ngoài.

Hạ Nhạc đi rồi, tôi vẫn tiếp tục làm lớp trưởng, tiếp tục học hành chăm chỉ.

Chỉ là lúc này, trong lớp xảy ra hai chuyện lớn.

Chuyện thứ nhất, nhà Lương Dụ Ngôn phá sản.

Là trợ lý đắc lực của thầy cô, tôi thường giúp thu tiền in tài liệu.

Học cấp ba in đề nhiều, mỗi đợt là mấy trăm nghìn.

Hầu hết mọi người đều nộp đầy đủ.

Nhưng lần này, tôi đã nhắc Lương Dụ Ngôn nhiều lần, anh vẫn không đưa.

Tôi lại gần hỏi thì thấy anh cúi đầu, tóc mái rũ xuống che lấp lông mày.

Giọng anh khàn khàn:

“Nhà anh phá sản rồi… ba mẹ không cho tiền nữa, anh không có tiền đóng.”

Thật là một tin buồn.

Tôi thấy có chút thương cảm.

“Ban cán sự lớp… làm ơn, giúp anh được không?”

Lương Dụ Ngôn đột ngột đứng bật dậy, cúi đầu xuống, giọng van nài:

“Làm ơn đừng nói với ai. Anh vẫn còn lòng tự trọng.”

“Anh sẽ trả lại, hè này anh đi làm thêm, chắc chắn sẽ trả.”

Tôi chần chừ một chút.

Nhìn chàng trai trước mặt, ánh mắt mịt mù, tôi cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Tôi thay anh đóng tiền in đề.

Từ một cậu ấm thành học sinh nghèo không nổi tiền in tài liệu — thật sự cũng đáng thương.

Là lớp trưởng, tôi giúp được thì giúp.

Vả lại tình huống của Lương Dụ Ngôn cũng khá đặc biệt: nhà phá sản nhưng không đủ điều kiện xin hỗ trợ học sinh nghèo.

Thật ra bản thân tôi cũng không phải giàu có gì.

Nhưng tôi không nỡ từ chối lời cầu xin của Lương Dụ Ngôn.

Vì từ nhỏ tôi đã được dạy rằng — phải là một người tốt.

Nếu có thể giúp đỡ ai đó trong khả năng của mình, thì đừng ngần ngại.

Ba tôi từng nói:

“Con phải luôn giữ lấy sự chân thành và lòng tốt, bất kể thế giới này có thay đổi ra sao.”

Vậy nên tôi bắt đầu âm thầm giúp đỡ Lương Dụ Ngôn.

Tôi không dùng tiền hỗ trợ từ nhà nước, mà dùng tiền mình đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè và đông để đóng tiền tài liệu giúp anh.

Ban đầu Lương Dụ Ngôn cũng định cùng tôi đi làm thêm.

Nhưng mới đầu hè, anh đã bị ngã gãy chân.

Anh nói:

“Xin lỗi nhé, tiền nợ em chắc lại phải hoãn rồi.”

Tôi đội cái đầu gấu bông nặng nề khổng lồ, vẫy tay với anh.

Cái vẫy tay đó không phải từ chối giúp đỡ,

mà là: bạn học à, không cần phải nói gì nữa.

Ngay từ lúc quyết định giúp anh,

tôi chưa từng nghĩ đến việc phải nhận lại điều gì.

Làm những điều mình cho là đúng.

Còn lại, cứ để thời gian chứng minh.

7.

Sau kỳ nghỉ hè, tôi trở lại trường sau hai tháng đi làm thêm, da đã đen sạm đi trông thấy.

Trong thời gian làm việc, tôi còn gầy đi nữa.

Mấy bạn cùng lớp đùa: lớp trưởng từ một chú cừu ấm áp biến thành hoàng tử linh dương Tây Tạng rồi đấy!

Tôi gãi đầu cười khì — đúng là tham gia trải nghiệm xã hội cũng có cái hay của nó.

Rời khỏi chiếc tháp ngà mang tên “trường học”, thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ đều khắc sâu vào lòng tôi.

Tôi đã gặp rất nhiều người giống mình — chăm chỉ, chất phác, tử tế.

Cũng chính điều đó khiến lý tưởng và quyết tâm của tôi càng thêm vững vàng.

Tôi muốn trở thành một người trẻ: có lý tưởng, biết trách nhiệm, chịu được gian khổ, dám vươn lên.

— Vì sự phục hưng vĩ đại của dân tộc Trung Hoa mà nỗ lực!

Khai giảng xong, trường xảy ra chuyện lớn thứ hai.

Chính là điều tôi ghét nhất: bạo lực học đường.

Một nam sinh lớp bên cạnh bắt nạt Tống Tễ Thanh trong lớp tôi.

Từ khi Hạ Nhạc đi du học, Tống Tễ Thanh càng trở nên trầm lặng, thường xuyên ngồi thẫn thờ trong góc lớp.

Đôi vai gầy guộc như cánh bướm gãy.

Nghĩ đến việc cậu ấy có bệnh tim, tôi bắt đầu âm thầm quan sát mỗi ngày, chỉ sợ một ngày nào đó cậu ấy phát bệnh.

Vì để ý kỹ hơn nên tôi vô tình thấy được những vết cào trên cổ tay và vết bầm trên cánh tay của cậu ấy.

Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu ấy bị đánh, liền báo cho cô chủ nhiệm.

Cô giáo nói sẽ xử lý, sau đó gọi Tống Tễ Thanh lên phòng làm việc hỏi chuyện.

Nhưng cậu ấy không chịu nói gì.

Cô đành nhờ tôi tiếp tục để ý thêm.

Vào tiết thứ hai của buổi tự học buổi tối, chuông reo đã mười lăm phút mà Tống Tễ Thanh vẫn chưa quay lại.

Càng nghĩ tôi càng thấy có điều không ổn, liền giơ tay xin phép ra ngoài tìm người.

Đẩy cửa lớp ra, hành lang ngoài lớp học tối sâu như một đường hầm lạnh lẽo.

Tôi vừa đi vừa nghĩ: Tống Tễ Thanh sẽ đi đâu?

Tôi gọi thêm một bạn nam khác chia nhau tìm — cậu ấy đi tìm ở khu dạy chính, còn tôi qua khu công nghệ.

Khu công nghệ thường là nơi đặt phòng thí nghiệm và máy tính, buổi tối chẳng ai qua đó.

Chạy lên tầng ba khu công nghệ, tôi nghe thấy tiếng cãi vã xen lẫn cả tiếng nước chảy.

Tôi lập tức lao vào nhà vệ sinh nam —

và thấy ngay một cậu thiếu niên bị đẩy ngã trên sàn.

Toàn thân cậu ấy bị nước xối ướt sũng, áo đồng phục trắng mỏng dính vào thân hình gầy gò.

Xung quanh là năm nam sinh lớp bên cạnh đang vây lại.

Một cơn giận vô danh bốc lên trong tôi — tôi ghét nhất là bạo lực học đường.

Tôi lao tới quát lớn:

“Mấy người đang làm cái gì đấy?!”

Mấy nam sinh liếc nhìn nhau, giọng đầy hăm dọa:

“Không liên quan đến mày. Không cút đi thì ăn đấm luôn đấy!”

Đã ở trong trường mà còn dám ngang ngược vậy sao?

Tôi lập tức chạy ra hành lang, hướng về phía khu dạy học sáng đèn đối diện hét thật to:

“Thầy cô ơi! Có bạo lực học đường ở tầng ba khu công nghệ!”

Nói xong tôi xông vào nhà vệ sinh nam, theo phản xạ dùng thân mình chắn cây chổi đang vụt tới Tống Tễ Thanh.

Cơn đau nơi lưng khiến tôi bật lên một tiếng rên nhỏ, nhưng may là… cái chổi không dính bẩn.

Ngay khoảnh khắc chắn cây chổi ấy, ánh mắt tôi và Tống Tễ Thanh giao nhau.

Trong mắt cậu ấy thoáng hiện lên vô vàn cảm xúc khó diễn tả, chợt đến rồi vụt qua.

Dù ở khu công nghệ, tôi vẫn nghe được tiếng ồn ào và tiếng bước chân chạy từ khu bên kia sang.

Đám nam sinh kia chửi vài câu rồi vội vàng bỏ chạy.

Khi thầy cô tới nơi, tôi đã đỡ Tống Tễ Thanh dậy.

Cậu ấy vẫn đứng lặng bên cạnh tôi, không nói một lời.

Tôi đầy phẫn nộ kể lại mọi chuyện với giáo viên, thao thao bất tuyệt nửa ngày, thì Tống Tễ Thanh mới nhẹ nhàng nói:

“Không sao đâu, họ chỉ đang đùa với em thôi.”

“Đừng báo họ… Em sợ…”

Đứa trẻ tội nghiệp, bị dọa đến ngơ cả người.

Mấy nam sinh kia rất nhanh đã bị nhà trường xử lý kỷ luật.

Nhưng vì Tống Tễ Thanh đưa ra giấy xin tha thứ nên họ không bị đuổi học.

Tôi thật sự giận mà không biết trút vào đâu.

Nhưng là lớp trưởng, khi thấy người khác bị bắt nạt, làm sao tôi có thể làm ngơ?

Tôi khích lệ Tống Tễ Thanh đừng sợ, phải dũng cảm đứng lên chống lại kẻ bắt nạt.

Cậu ấy nắm chặt tay áo tôi, ánh mắt nặng trĩu.

“Cảm ơn lớp trưởng… Chị đúng là người tốt.”

Về sau, tôi còn bắt gặp cậu ấy bị bắt nạt vài lần nữa.

Có cả mấy lần là do học sinh trường khác gây sự.

Với mấy đứa trường nghề bên ngoài thì tôi cũng không làm gì được.

Nhưng tôi cố gắng hết sức đuổi tụi nó đi.

Cũng bị ăn đòn đôi ba lần.

May mà tôi lanh trí, chỉ bị thương nhẹ.

Suốt năm lớp 11, tôi bận đến mức như… con chó vậy.

Vừa phải đi làm thêm kiếm tiền giúp Lương Dụ Ngôn.

Lâu lâu còn phải “hộ tống” Tống Tễ Thanh.

Vừa phải duy trì thành tích đứng đầu lớp.

Tống Tễ Thanh còn bị bắt nạt đến mức có dấu hiệu tâm lý.

Không có chuyện gì cũng gọi điện cho tôi, nói rằng cậu ấy sợ.

Bảo tôi cuối tuần phải đưa cậu ấy đi học thêm.

Cùng cậu ấy đi mua quần áo.

Thậm chí còn phải ngồi bên cạnh nghe cậu ấy tập đàn violin.

Ngày 16 tháng 8 – Trời nắng