Chương 15 - Lớp học PUA nam chính

Tống Minh đi tới, nhìn có vẻ như muốn quở trách tôi.

Tôi giành trước một bước, làm mặt lạnh: "Lâm Việt có ý gì vậy, hôm nay anh ấy không giữ thể diện cho tôi gì hết."

Tống Minh ngẩn ra: "Hả? Sao lại cậu ấy lại không nể mặt cô?"

"Anh ấy không báo cho tôi biết về màn cầu hôn, ngay cả nhiếp ảnh gia cỏn ăn mặc lịch sự hơn tôi, tôi đứng trong khung cảnh này không hợp chút nào, nếu tôi đăng lên mạng, có khi người ta còn tưởng tôi photoshop ghép mình vào, nói tôi giả bộ đấy."

"Chỉ vì chuyện này sao?" Tống Minh hết nói nổi, "Vì cầu hôn cô mà cậu ấy chuẩn bị gần một tháng, chạy trước chạy sau hết hơn 300 vạn, cố ý bảo bọn tôi đừng để lộ!"

"Tôi không phải bạn gái của anh ấy, anh ấy cầu hôn tôi làm gì?" Tôi lạnh lùng.

"Còn không phải vì công ty giải trí gì đó của cô có nhiều chó con quá, khiến cậu ấy sốt ruột sao?"

"Anh ấy sốt ruột thì chuẩn bị màn cầu hôn long trọng? Anh ấy không nghĩ tới việc sẽ bị từ chối à? Làm việc không cẩn thận, lên kế hoạch qua quýt! Tôi cứ tưởng anh ấy là người cẩn trọng, không ngờ..." Tôi lắc đầu, "Quá xúc động, quá lỗ mãng."

Tống Minh thấy tôi còn trách ngược lại Lâm Việt thì hoàn toàn không theo kịp logic của tôi.

Một lúc lâu sau, ánh mắt anh ta nghệt ra, kêu một tiếng, tiếp tục lặp lại như chị dâu Tường Lâm: "Cô từ chối cậu ấy trước mặt mọi người sẽ khiến cậu ấy mất mặt!"

Con người tôi có một chỗ tốt là chưa bao giờ để mình bị thiệt:

"Đấy không là lỗi của tôi mà hoàn toàn là vấn đề của anh ấy. Thứ nhất, anh ấy chỉ cần hỏi tôi, tôi từ chối, anh ấy cũng chỉ buồn chứ không đến mức mất mặt. Thứ hai, anh ấy chưa lên kế hoạch bị từ chối thì phải cứu vãn như thế nào, mất mặt là do anh ấy tự làm tự chịu."

"Nhưng anh ấy dám làm như vậy, chứng tỏ anh ấy dám chắc tôi sẽ đồng ý, chắc trong lòng anh ấy nghĩ chỉ cần mở miệng là tôi sẽ đồng ý đúng không, anh ấy coi tôi là gì, hả? Có phải anh ấy coi thường tôi, coi tôi là món đồ chơi không?"

Tống Minh thấy tôi càng nói càng giận thì vội vàng an ủi:

"Đương nhiên không phải thế! Sao lại như thế được! Cô hiểu lầm rồi, cậu ấy thật sự thích cô nên mới làm vậy thôi."

"Vậy thì EQ quá thấp." Tôi không thèm nghe giải thích, hôm nay cho dù ông trời có tới, lỗi cũng là của Lâm Việt, tôi đã cho anh đủ mặt mũi rồi.

Thấy tôi ngoan cố như vậy, Tống Minh đã hoàn toàn bị tôi tẩy não: "Cậu ấy EQ thấp, cô cũng bao dung cậu ấy chút đi.... Hai người đã biết nhau lâu rồi, cậu ấy đối với cô thế nào chúng tôi đều biết, cô nhanh chóng xác định với cậu ấy đi."

"Chuyện của bọn tôi mà anh có vẻ biết rõ hơn tôi nữa nhỉ? Nếu thấy không nỡ vậy anh kết hôn với anh ấy đi, dù sao cảnh hôn lễ cũng được dựng sẵn ở đây rồi, vest thì để tôi đặt cho anh."

Tống Minh muốn khóc: "Tâm Nhu, tôi không phải gay! Tôi với cậu ấy là anh em trong sáng thuần khiết, sao cô có thể nghĩ tôi như vậy được!"

Tôi mắng Tống Minh máu chó phun đầy đầu, đúng lúc Lâm Việt đi tới tìm tôi, Tống Minh như nhìn thấy cứu tinh chạy biến, còn chú ý không nhìn Lâm Việt để tránh bị nghĩ là gay.