Chương 6 - Lời xin lỗi của quỷ

6.

Tôi lảo đảo chạy tới, một tay ấn mở nắp lồng hấp.

Trong sân, tất cả mọi người hò hét giống như nhìn thấy quỷ, đồng loạt bỏ chạy, vấp phải bàn ghế làm tắt hai ngọn đèn.

Mẹ tôi quát to một tiếng bảo tôi đừng mở nắp.

Muộn rồi, tôi lập tức mở ra.

Hơi nước nóng phả vào mặt tôi, toàn bộ khuôn mặt trong nháy mắt như muốn bốc cháy, nhưng tôi vẫn bất chấp cố gắng nhìn vào bên trong.

Trong làn hơi nước, trước mặt tôi là một cánh tay khô héo, cái tay thô ráp còn lại cũng khô như vậy.

Khuôn mặt gầy gò xám ngoét.

Xuống chút nữa là phần cổ đã đỏ tấy, còn có vết siết hằn sâu màu xanh tím.

Đúng là em gái tôi rồi!

Em gái tôi năm nay đã mười tám tuổi, bây giờ thoạt nhìn lại trông như một đứa trẻ.

Con bé dùng một cái tất chân treo cổ chết ở trên bệ cửa sổ phòng học âm nhạc, vị trí của bệ cửa sổ thấp như vậy, thấp đến mức chỉ cần đứng lên là có thể sống sót.

Nhưng con bé ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.

Bởi vì trước khi ra đi, nó đã cắt đứt gân chân bằng móng tay đã rút ra.

Mặc cho máu nhuộm đỏ cả quần áo.

Con người phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể ngược đãi chính mình như vậy chứ?

Tôi định vươn tay muốn mở hẳn nắp nồi hấp ra.

Phía sau đầu của tôi bị đập mạnh đến mức nổ đom đóm mắt, một dòng máu nóng dọc theo phía sau gáy chảy xuống. Những giọt máu li ti bắn tung tóe trước mặt tôi, rơi thẳng vào trong lồng hấp, hóa thành một làn sương nhuốm đỏ.

Thời điểm ngã xuống đất, tôi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của mẹ kế.

“Con nhóc không biết xấu hổ! Đợi tí nữa tao sẽ quay lại xử lý mày sau.”

Bà ấy hung dữ bảo bố tôi kéo tôi xuống.

Sau đó bàn bạc với bố tôi về nghi lễ bị gián đoạn này phải làm sao bây giờ, liệu có nên mời bà đồng trong làng đến xem xét hay không.

Bố tôi tiếc tiền và nói nhiêu đó thôi cũng đủ rồi, hấp cũng trắng trẻo mập mạp rồi, những thứ trong bụng cũng moi hết ra ngoài, chắc là không có vấn đề gì.

Đợi lát nữa đóng đinh vào quan tài trước khi nhà trai đến là được.

Tôi thấy ông ấy bảo mẹ kế kéo em gái với giấy lót ra, đặt vào một chiếc quan tài gỗ mỏng màu đỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Bên ngoài quan tài được phủ một lớp giấy dán màu đỏ.

Trên quan tài vẫn còn tỏa ra mùi hôi thối thoang thoảng, bởi lẽ nó được làm từ gỗ chuồng lợn. Vì khúc gỗ rất lớn nên quan tài hiển nhiên lớn hơn nhiều so với những chiếc quan tài khác.

Mẹ kế hơi đau lòng: “Tiêu số tiền đó, tấm ván kia vẫn có thể sử dụng được đúng không? Quan tài này so với thời xưa dành cho hoàng hậu thì vẫn còn to chán, một mình con bé có ngủ có đủ không?”

Bọn họ thì thầm to nhỏ, có vẻ như không kiêng dè chút nào, nói rằng đêm nay chọn phải gia đình rất hào phóng, thật không ngờ một đứa trẻ khuyết tật lại đáng giá như vậy.

Tôi từ từ bò dậy khỏi mặt đất, mẹ kế quay đầu trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cúi đầu, nói vừa rồi là tôi không biết điều, xin bọn họ cho tôi một cơ hội nữa.

Mẹ kế thấy tôi trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn như lúc đầu, tiến lên cho tôi một cái tát.

Thấy tôi không phản kháng, lúc này mới chế giễu giao cho tôi một nhiệm vụ: Để tôi trang điểm lại cho em gái.

“Nhìn xem, mày có triển vọng như vậy, trưng cái bộ mặt ủ rũ đấy ra làm gì, em gái mày sắp đi lấy chồng, mày phải vui mừng cười lên.”

Bà ấy cười đến mức gần như không thể ngậm miệng lại được.

Bố tôi dặn dò tôi rằng bà đồng nói lúc trang điểm không được động vào mắt cô dâu, không được động vào sợi dây đỏ trên chân cô dâu, điều quan trọng nhất là không được nhìn thấy máu.

Lát nữa đến giờ Tý, chính xác là mười hai giờ sẽ có người đến khiêng đi.