Chương 5 - Lời Thú Tội Trong Đêm Tối
13
Đến sinh nhật của mẹ Mục Thanh Bạch, anh ta đưa tôi cùng về, còn gọi thêm vài đồng nghiệp và bạn bè tới chúc mừng. Trong số đó, có cả Ôn Yên.
Tôi đoán những người khác chỉ là tấm bình phong, người mà anh ta thực sự muốn mời, chỉ có mình cô ta.
Ngày hôm ấy, mẹ anh ta đối xử với Ôn Yên đặc biệt nhiệt tình, cái gì ngon cái gì tốt đều dồn hết cho cô ta.
Có lẽ quá lộ liễu, Mục Thanh Bạch còn khẽ ho vài tiếng nhắc nhở.
Mẹ anh ta lập tức hiểu ý, nhưng hành động thì chẳng hề thu lại.
Ngược lại còn liếc tôi một cái, ánh mắt chán ghét hiện rõ.
“Có những người đó, bản thân thì không biết đẻ, vậy mà vẫn chiếm chỗ trên tờ giấy kết hôn.”
Mục Thanh Bạch lúc tỉnh táo vẫn đứng về phía tôi, ít nhất là bề ngoài.
Anh kéo tôi ra sau lưng, nói: “Mẹ, đừng nói thế. Con rất yêu Niệm Niệm.”
“Anh tin chỉ cần đợi đến khi sức khỏe của Niệm Niệm tốt hơn, chúng ta sẽ có con.”
Đúng lúc này, Ôn Yên nũng nịu cắt ngang lời Mục Thanh Bạch: “Anh Mục học trưởng, chắc em cần xin nghỉ dài hạn mất thôi.”
Mục Thanh Bạch theo phản xạ lo lắng: “Sao vậy, em khó chịu à?”
Ôn Yên cúi đầu, làm ra vẻ e thẹn như một cô gái nhỏ: “Vì… em có em bé rồi.”
14
Cả căn phòng lặng ngắt, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Trong mắt Mục Thanh Bạch thoáng hiện lên tia hoảng loạn, anh ta liếc nhìn tôi đầy chột dạ, rồi gượng gạo cười:
“Thật sao? Vậy chúc mừng nhé.”
Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, chỉ có cơn đau rát ấy mới khiến tôi tạm quên đi nỗi nhói buốt trong tim.
Không khí im lặng đến mức khó thở. Thì ra, mọi người ở đây đều biết rõ mối quan hệ mờ ám này.
Từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi bị lừa dối, bị giấu trong bóng tối.
Chỉ có mẹ chồng là vui mừng đến mức suýt ngất, nắm chặt tay Ôn Yên: “A Yên, con nói thật sao?”
Ôn Yên gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng.
Bà lập tức tháo chiếc vòng ngọc truyền đời ra, đeo cho Ôn Yên.
Chiếc vòng đó, chính tay bà từng đeo cho tôi trong ngày cưới, nhưng sau khi biết tôi khó có thai, bà đã cướp lại.
Bà từng nói, khi tôi chưa sinh con, tổ tiên nhà họ Mục sẽ không bao giờ chấp nhận tôi.
Sau đó, để tôi bớt buồn, Mục Thanh Bạch đã tìm một khối ngọc tốt nhất, nhờ thợ giỏi nhất làm riêng cho tôi một chiếc vòng duy nhất.
Anh ta nói, đó là minh chứng cho tình yêu tinh khiết nhất của anh dành cho tôi.
“Má, má làm gì vậy!” – Mục Thanh Bạch sa sầm mặt ngăn lại.
Mẹ anh ta chẳng còn giả vờ nữa: “A Yên đã có thai rồi, còn muốn dây dưa với đứa đàn bà không sinh nổi này đến bao giờ?
Nhanh chóng ly hôn đi, chẳng lẽ còn đợi đến khi bụng A Yên to ra mới cưới cô ấy sao?”
Mục Thanh Bạch hoảng loạn giải thích với tôi: “Niệm Niệm, em đừng nghe má nói bậy. Bà chỉ là mong cháu đến phát điên thôi.
Em mau nói đi, em đồng ý sinh con, chúng ta sẽ có con của chính mình mà.”
Tôi gỡ từng ngón tay anh ta đang nắm chặt tay mình, lạnh lùng hỏi: “Anh chắc là muốn tiếp tục vở kịch này sao?
Hay anh thật sự nghĩ tôi là một con ngốc chỉ biết nghe lời anh?”
Mặt Mục Thanh Bạch trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe: “Không, không phải vậy.
Em phải tin anh, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Niệm Niệm, anh biết em sợ sinh con. Nếu em không muốn, vậy đợi A Yên sinh xong, chúng ta mang con về nuôi, có được không?”
Tôi nhắm mắt lại, chỉ thấy đây là câu nói hoang đường nhất trên đời.
“Ly hôn đi. Anh ra đi tay trắng.”
Mục Thanh Bạch ngồi bệt xuống đất, ánh mắt mơ hồ nhìn quanh.
Còn tôi, gửi toàn bộ chứng cứ đã chuẩn bị cho Vi Vi – bạn thân của tôi, cũng là một luật sư ly hôn nổi tiếng.
Để cô ấy thay tôi đánh trận này, tôi hoàn toàn yên tâm.
15
Vì Mục Thanh Bạch đã thừa nhận chuyện ngoại tình, quá trình ly hôn diễn ra rất thuận lợi.
Ngày đi lấy giấy chứng nhận, Ôn Yên cũng đi theo.
Khi Mục Thanh Bạch đến đón tôi, cô ta ngồi ngay ghế phụ lái.
“Chị Tiểu Niệm, em xin lỗi nhé. Em hơi say xe nên ngồi ghế trước, chị không phiền chứ?” – Ôn Yên cố ý ra vẻ nhu mì, khiến tôi chán ngấy.
“Tiểu Niệm, A Yên say xe, nên anh mới để cô ấy ngồi trước. Nếu em thấy khó chịu, vậy anh ngồi sau, em lái, hai người ngồi trước cùng nhau.” – Mục Thanh Bạch vội giải thích.
Tôi bật cười nhạt: “Sao thế, hai người vẫn chưa thoát khỏi vai ‘kẻ phản bội và tiểu tam’ à?
Tiểu tam chẳng phải sắp được lên ngôi sao? Sao còn ra vẻ thanh cao vậy?”
Mặt Ôn Yên lập tức sầm lại.
Để giành thế thượng phong, cô ta ôm lấy cổ Mục Thanh Bạch, giọng lẳng lơ:
“Chồng ơi~ Con trong bụng vừa nghe tin chúng ta sắp cưới, nó đá em một cái đấy.”
“Tưởng đâu đang mang thai Tôn Ngộ Không, còn trong trứng mà đã biết quậy rồi.” – Tôi nhàn nhạt buông lời châm chọc.
Ôn Yên tức tối đến mức run người. Nhìn dáng vẻ cô ta bị chặn họng, tôi thấy sảng khoái vô cùng.