Chương 12 - Lời Thú Nhận Đắng Cay

Không biết bằng cách nào, Trình Phong Diên đã tự tay cắt bỏ căn cước công dân của Đường Kim, rồi nhận lấy giấy xác nhận hủy hộ khẩu, và cả chiếc hũ tro cốt nặng trịch màu đen.

Đến khi tỉnh hồn lại, anh đã ngồi trong đống đổ nát của biệt thự cũ.

Mùn gỗ cháy dở đâm vào lòng bàn tay — anh không hề thấy đau, chỉ lặng lẽ vuốt lên tấm ảnh thẻ dán trên hũ tro.

Đó là ảnh của Đường Kim.

Tóc cô búi gọn sau đầu, môi hơi cong nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ miễn cưỡng — là tấm ảnh anh ép cô chụp năm đó.

Càng nhìn, cơ thể anh run rẩy dữ dội.

Mọi cảm xúc bị dồn nén suốt mấy ngày qua như lũ vỡ bờ, nhấn chìm toàn bộ con người anh.

Anh ôm chặt hũ tro vào lòng, tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng, không phát ra được tiếng nào.

Ai cũng biết Trình Phong Diên là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện trung tâm thành phố.

Áo blouse trắng của anh chưa từng dính một hạt bụi.

Vậy mà giờ đây, anh chỉ là một bóng người cô độc, co quắp giữa đống than tàn, mặc cho bụi tro bám đầy áo sơ mi.

Cả người chỉ còn lại một mảnh chết lặng.

“Sao có thể chứ? Sao cô ấy lại chết được chứ?”

Rõ ràng một tuần trước, cô còn nói với anh rằng muốn cùng nhau đi Bali vào dịp lễ tới.

Anh đã đặt vé máy bay, đặt khách sạn, còn mua quần áo mới cho cô.

Vậy mà giờ đây, tất cả… đều tan thành mây khói.

“A Kim… em chắc chắn vẫn đang trốn đâu đó để chọc tức anh đúng không?”

Nhưng giờ đây… đến chính anh cũng không thể tin vào điều đó nữa.

Khi làm thủ tục xóa hộ khẩu, cảnh sát đã đưa cho Trình Phong Diên hai món đồ.

Một là chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của Đường Kim — hàng độc trên toàn thế giới, thứ cô ấy chưa từng tháo ra.

Hai là tấm bùa bình an mà cô luôn mang theo bên người, là chính tay anh đã xin cho cô — anh không thể nhầm được.

Trình Phong Diên siết chặt tấm bùa đó trong tay, trái tim như bị lưỡi dao xuyên thủng.

Anh không dám tưởng tượng cảnh Đường Kim bị còng chặt trên giường, tận mắt nhìn mình bị ngọn lửa nuốt trọn… tuyệt vọng đến mức nào.

“Aaaa!!”

Tất cả là lỗi của anh.

Anh không nên nhốt cô lại, không nên còng tay cô vào giường, khiến cô thậm chí không có nổi cơ hội để trốn thoát.

Nếu hôm đó anh có mặt ở nhà, biệt thự đã không bị cháy.

Dù có cháy, anh cũng chắc chắn đã cứu được cô.

Thì ra chính anh mới là kẻ giết chết cô ấy.

Cảm giác tội lỗi nhấn chìm anh chỉ trong một khoảnh khắc.

Anh liên tục tự tát vào mặt mình như muốn trừng phạt bản thân, như thể làm vậy có thể xoa dịu phần nào nỗi đau.

Cho đến khi không còn sức nữa, anh mới lảo đảo bước đến chiếc giường mà Đường Kim từng ngủ, giờ đã cháy đen thành than.

Anh gục đầu xuống, tưởng tượng rằng Đường Kim vẫn đang nằm bên cạnh mình.

Rồi âm thầm đưa ra quyết định:

“Đợi đến sáng, mình sẽ đi đầu thú.

Nếu không bị tử hình… thì mình sẽ tự tử để đi theo cô ấy.”

Trình Phong Diên ôm chặt hũ tro, thiếp đi trong đống đổ nát.

Trời vừa sáng, đôi mắt đầy tia máu của anh đã mở ra.

Cả đêm anh không hề chợp mắt — mỗi lần nhắm lại, là thấy gương mặt Đường Kim: lúc cười, lúc giận, lúc khóc…

Nhưng mỗi khi anh đưa tay ra muốn chạm lấy, hình bóng đó lại tan biến.

Anh ngồi bất động rất lâu, rồi mới lên xe định đến đồn cảnh sát.

Thế nhưng, vừa ra khỏi khu dân cư thì điện thoại vang lên.

Anh chẳng buồn nhìn, bực bội tắt máy. Nhưng số đó vẫn gọi lại, hết lần này đến lần khác.

Anh đang định tắt nguồn thì một tin nhắn hiện lên:

【Tiểu Trình à, là dì Trương đây. Có chuyện này dì nghĩ rất lâu rồi, vẫn thấy phải nói cho con biết. Nghe máy đi, được không?】

Trình Phong Diên đỗ xe bên đường, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, linh cảm dữ dội trỗi dậy trong lòng.

Chắc chắn là liên quan đến Đường Kim.

Anh lập tức gọi lại, nhưng điện thoại báo máy bận.

Không cam tâm, anh gọi đi gọi lại mấy lần nữa — vẫn vô ích.

Tức đến mức anh đấm mạnh vào vô lăng, hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển.

Đến lúc gọi lại lần nữa thì… số điện thoại đã bị hủy.

Hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.

Anh tuyệt vọng ném mạnh điện thoại sang ghế phụ — thì nó lại đổ chuông.

Không kịp suy nghĩ, anh bắt máy. Giọng quen thuộc của dì Trương nghẹn ngào vang lên:

“Tiểu Trình à… dì có lỗi với con…

Nếu hôm đó dì đợi con về rồi mới đi… thì cô Đường chắc không xảy ra chuyện rồi…”

Dì vừa khóc vừa lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Nhưng Trình Phong Diên nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn:

“Dì… dì đang nói gì vậy?”

Dì Trương là người nuôi anh từ nhỏ, nghe giọng anh là hiểu, chẳng sợ gì nữa, dứt khoát nói hết mọi chuyện.

“Hôm đó nhà bị cháy, dì lập tức gọi điện cho con… vì dì không có chìa khóa để cứu cô Đường.

Nhưng… bắt máy lại là con bé Lăng Lăng.

Dì bảo nó gọi con về, nó đồng ý ngon lành, còn bảo dì mau rời khỏi kẻo bị thương.

Dì tưởng nó nói thật… nên đi mất tiêu, không chờ con về…”

“Mấy hôm sau, có người đến tận nhà dì, đưa một cục tiền, bảo cả nhà dọn đi nơi khác, cắt luôn số điện thoại.

Họ còn dọa nếu không làm theo, cả nhà sẽ ‘không sống nổi’.

Dì sợ quá, dắt cả nhà đi liền…”

“Gần đây coi tin tức, dì thấy bất an, cảm thấy mình có lỗi quá…

Cô Đường là người tốt… là người rất tốt…”

Dì Trương vừa nói, Trình Phong Diên ngồi trong xe mà gân cổ nổi lên, mặt trắng bệch như xác chết.

Anh biết mà!

Sao có thể không ai báo anh biết vụ cháy?

Từng mảnh xâu chuỗi lại với nhau:

Vì sao anh không nhận được cuộc gọi

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)