Chương 9 - Lời Nói Dối

Ban đầu chỉ là nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, cắn nhẹ vào môi.

Cho đến khi tôi không kìm lòng được khẽ rên lên một tiếng.

Hàm răng bị anh cạy mở.

C ư ớ p hết không khí trong khoang miệng.

Không biết từ khi nào anh đã trở mình.

Tôi bị anh nắm chặt cổ tay.

Mười ngón tay đan vào nhau rất mập mờ.

Người đàn ông nhìn tôi từ đầu đến chân.

“Gia Gia.”

“Vâng.”

Một cánh tay khác của anh đang vuốt ve mép áo tôi.

Như sắp tiến vào lại như không.

“Em có muốn làm bước tiếp theo không?”“Bước tiếp theo là gì ạ?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, còn đang thở hổn hển.

Ngón tay của người đàn ông đã đi vào, vuốt ve eo tôi.

D ụ c vọng trào dâng trong đáy mắt anh.

Phó Thời Dư cúi người, cố tình để tôi cảm nhận được.

“Đây là bước tiếp theo.”

Có lẽ đây chính là nơi có nhiệt độ cao nhất ở trên chiếc giường này.

Tuy cách hai lớp quần áo.

“Sợ không?”

Phó Thời Dư cắn tai tôi.

Tôi vô thức run lên bần bật: “Em…”

Ngơ ngác, không biết nói gì.

Cũng may Phó Thời Dư không làm khó tôi, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.

“Em ngủ trước đi.”

Anh xoa đầu tôi rồi đi vào trong phòng tắm.

Tôi mất trí chứ không phải kẻ ngốc.

Cách một cánh cửa, tôi biết anh đang làm gì.

m thanh trong phòng tắm kích thích đôi tai tôi, khiến tôi càng tỉnh táo hơn.

Cho đến khi Phó Thời Dư mang theo hơi lạnh nằm xuống giường, tôi vẫn không chút buồn ngủ.

“Anh ơi.”

Tôi hơi xấu hổ, nhưng vẫn dịch lại gần anh.

“Anh hôn em thêm chút nữa được không.”

Tôi đỏ mặt hỏi anh.

Phó Thời Dư nghiêng đầu, nhướng mày.

Tôi nghĩ anh hôn sẽ thấy thoải mái hơn, giống như đang trêu ghẹo quả vải bóc vỏ giữa môi lưỡi vậy.

“Hôn thế nào.”

Anh lặng lẽ tới gần.

“Giống như ban nãy sao?”

Tôi cố giấu đi sự xấu hổ, muốn chui tọt vào chăn, gật đầu.

Phó Thời Dư chống hai tay bên tai tôi, cúi người hôn tôi.

“Không phải thế này.”

Tôi nóng lòng.

Anh hôn lên khóe môi tôi hết lần này tới lần khác, giọng nói vang lên bên môi tôi.

“Vậy là thế nào, Gia Gia?”

“Em thị phạm cho anh xem đi.”

Tôi biết là anh cố tình.

Nhưng giọng điệu dỗ dành của người đàn ông lại khiến tôi choáng váng trong bầu không khí vốn dĩ đã rất mập mờ.

Run rủi thế nào tôi lại giơ tay ôm lấy cổ anh.

Hơi đưa người lên, kiếm tìm đôi môi anh.

Giống như anh vừa rồi.

Há miệng, cạy mở hàm răng anh.

Lúc tôi còn chưa thấy thỏa mãn, Phó Thời Dư lại buông tôi ra.

“Gia Gia.” Giọng anh hơi trầm.

Tôi nhìn chằm chằm đôi môi anh: “Dạ?”

Lại sáp tới..

“Em nên đi ngủ rồi.”

Phó Thời Dư né tránh nụ hôn của tôi, đè vai tôi lại, không cho tôi động đậy.

Tôi mím môi, nhỏ giọng: “Vâng.”

Tôi cũng không cố chấp nữa, nếu hôm đêm nay anh sẽ phải tắm ba lần mất.