Chương 7 - Lời Nói Dối

Tôi mím môi, không đồng ý chăm chú nhìn anh.

“Anh thế này sẽ khiến em cảm thấy hèn nhát đấy.”

Tôi nghĩ giọng điệu nghiêm nghị này sẽ khiến Phó Thời Dư cảm thấy không vui.

Nhưng anh chỉ mỉm cười, như thể rất tán đồng với những lời tôi nói.

“Là lỗi của anh.”

Anh vuốt ve gáy tôi, sau đó để tôi tựa đầu vào lòng anh.

Trước mắt bỗng chốc tối sầm, giọng nói bên tai cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Lần trước, chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng tới làm phiền em ấy nghỉ ngơi rồi sao?”

Phó Thời Dư giống như đang hỏi một cách ôn hoà.

Giang Thiệu ngang ngược, cười nói.

“Tôi cần anh phải nói với tôi à?”

“Tốt nhất là bây giờ anh thả Bùi Gia xuống.”

Ngay sau đó, qua khẽ hở, tôi thấy vệ sĩ của Phó Thời Dư lại lặng lẽ xuất hiện.

Một trong số bọn họ tiến lên vật ngã Giang Thiệu, quỳ xuống trước mặt Phó Thời Dư.

Giang Thiệu cắn răng.

“Mẹ nó…”

Phó Thời Dư lấy tay che bên tai lộ ra ngoài của tôi.

Nhưng tôi vẫn loáng thoáng nghe thấy.

Người đàn ông vẫn rất ôn hoà.

Nhưng lại có thêm cả sự thản nhiên, người khác không thể xen vào được.

Anh giống như một kẻ bề tôi cao quý, tao nhã xử lý t ộ i p h ạ m.

“Tôi không thích người khác quấn lấy Bùi Gia.”

“Cũng giống như, chắc cậu cũng không hy vọng người chị ở Berlin của mình đột nhiên biến mất phải không?”

Giang Thiệu chợt câm như hến.

“Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu.”

Phó Thời Dư không đợi anh ta trả lời mà bế tôi đi vào trong thang máy.

Sau lưng là tiếng người ta đ ánh đ ấm.

“Họ Phó kia, anh u y h i ế p tôi cũng vô dụng!”

“Tôi sẽ đợi đến ngày Bùi Gia nhớ lại tất cả, sớm muộn gì cô ấy cũng quay trở về bên tôi thôi.”

“Anh đừng quên, lúc chưa mất trí nhớ Bùi Gia không hề th…”

Sau đó tôi chỉ nghe được câu được câu chăng.

Nhưng không đợi tôi đào sâu vào vấn đề này, chuyện phiền muộn khác lại xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Dời đi sự chú ý của tôi.

Phải sống cùng nhau sao…

Tôi nhớ tới những lời trước đó của Phó Thời Dư, do dự, đang định cất tiếng.

Anh bế tôi vào một căn phòng.

“Em ngủ ở đây.”

Nói xong bèn đặt tôi ngồi xuống giường.

Một căn phòng trông rất thiếu nữ.

Anh biết tôi vẫn chưa nhớ ra nên cũng không ép tôi phải ở chung với mình.

Thật sự rất tôn trọng tôi.

Tôi nhìn bóng lưng của anh, trái tim đập thình thịch thình thịch.

Phó Thời Dư nhớ rõ tôi thích ăn gì, không thích ăn gì, dị ứng với cái gì.

Thậm chí còn nhớ rất nhiều thói quen nhỏ nhặt của tôi.

Tôi dần tin, chúng tôi từng yêu nhau.

Lý do chủ yếu là vì tôi nhận ra mình đang dần thích anh từng chút từng chút một.