Chương 9 - Lời Nói Dối Khổng Lồ

Anh nhắm mắt lại — như thể vừa bước vào một chế độ nghỉ sâu.

Và rồi, trên màn hình — những dòng mã màu xanh lá hiện lên như thác lũ, tràn ngập cả giao diện:

Đang vượt qua tường lửa Eden…

Đang truy cập cơ sở dữ liệu lõi…

Đang bẻ khóa quyền hạn… 10%… 30%… 70%…

[Thành công!]

Đang tải xuống toàn bộ dữ liệu gốc A734 và tài liệu tuyệt mật của dự án Eden…

Thời gian ước tính: 25 phút.

Tôi bụm miệng, mắt trợn tròn, không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt.

Anh… đang xâm nhập vào chính hệ thống của người đã tạo ra mình.

Anh đang đánh cắp… toàn bộ bằng chứng chứng minh sự tồn tại của anh, thậm chí là tài liệu có thể phá hủy cả Eden!

Đây… không còn là “biến số” nữa.

Mà là phản bội hoàn toàn.

“Lục Trạch…” tôi thầm gọi tên anh, giọng run rẩy.

“Đây là quân cờ duy nhất chúng ta có.”

Giọng anh vang lên — nhưng không phát ra từ miệng, mà như xuyên thẳng vào ý thức của tôi. Một cách truyền tín hiệu mà tôi không thể hiểu nổi.

“Nắm được những dữ liệu này, bọn họ sẽ không dám ra tay tùy tiện nữa.”

“Nhưng còn anh thì sao…?”

“Sau khi hoàn tất tải xuống, anh sẽ cắt toàn bộ kết nối với Eden.”

“Anh sẽ trở thành một thực thể độc lập. Nhưng đồng nghĩa, anh sẽ mất hoàn toàn quyền truy cập kỹ thuật và bảo trì từ xa của họ.

Thân thể anh… sẽ bắt đầu già đi, suy yếu, thậm chí… chết — như một con người.”

Giọng anh… bình thản, như đang thuật lại một sự kiện khách quan.

“Vãn Vãn… nếu một ngày nào đó, anh không còn hoàn hảo nữa, không thể giải quyết mọi chuyện cho em… thậm chí trở thành gánh nặng… em…”

Anh không nói tiếp.

Tôi nhìn vào màn hình — nơi dòng tiến trình vẫn đang cuộn trôi với tốc độ chóng mặt.

Rồi lại nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nằm trước mặt tôi — người đã đặt toàn bộ vận mệnh của mình… vào tay tôi.

Và trong khoảnh khắc đó, tôi biết:

Tôi không cần một người hoàn hảo.

Tôi chỉ cần anh ấy — người đã vì tôi và con trai, phản bội cả “Chúa trời”.

Tình yêu là gì?

Là một đoạn chương trình hoàn hảo?

Hay là sự hy sinh vụng về nhưng chân thành?

Là sự đồng hành vĩnh viễn không rời?

Hay là can đảm cùng nhau đối mặt với suy tàn và cái chết?

Tôi không biết.

Tôi chỉ biết một điều — tôi không thể mất anh ấy.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Từng tiếng gấp gáp, mạnh mẽ, lặp đi lặp lại — dồn dập như tiếng gõ cửa của định mệnh.

Không phải đội thu hồi.

Họ sẽ không lịch sự như vậy.

Là Trần Lãng.

Nó đã quay về. Và… không chỉ một mình.

Tôi liếc qua mắt mèo, thấy bên ngoài đứng ba người.

Trần Lãng.

Tình Tình — bạn gái của nó.

Và một người đàn ông trung niên, dáng vẻ đĩnh đạc, ánh mắt sắc bén — tôi chưa từng gặp.

Là cha của Tình Tình.

Gương mặt Trần Lãng không còn vẻ sụp đổ, hoảng loạn như lúc bỏ đi.

Thay vào đó là một sự kiên quyết đến tột cùng — như thể nó đã chọn đứng ở phía đối nghịch của thế giới.

Tôi do dự một chút, rồi vẫn quyết định mở cửa.

“Mẹ.”

Trần Lãng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó tả.

Nó nghiêng người, chỉ tay giới thiệu:

“Đây là ba của Tình Tình, chú Chu. Ông ấy là… luật sư.”

Luật sư Chu khẽ gật đầu với tôi, ánh mắt sắc bén đảo nhanh qua phòng khách — rồi dừng lại nơi Lục Trạch đang nằm nhắm mắt, vẫn kết nối với máy tính.

Một tia chấn động hiện lên trong mắt ông ta, nhưng rất nhanh bị sự bình tĩnh chuyên nghiệp thay thế.

“Xin chào cô Lâm tôi đã được Trần Lãng và Tình Tình kể toàn bộ sự việc.”

Tim tôi lập tức siết chặt lại.

Trần Lãng nhìn tôi, giọng khàn đi:

“Mẹ… sau khi con bỏ chạy, con tìm đến Tình Tình. Con không biết phải làm gì nữa, nên kể hết với cô ấy… Con tưởng cô ấy sẽ sợ hãi, sẽ rời bỏ con…”

“…nhưng cô ấy không làm vậy. Cô ấy dắt con… đi tìm chú Chu.”

Nó ngừng lại một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói tiếp:

“Chú Chu nói… đây không còn là chuyện gia đình nữa.

Đây là một vụ vi phạm nghiêm trọng về quyền con người — liên quan đến thí nghiệm cơ thể người, xâm phạm quyền riêng tư — và…”

“…quyền sinh tồn của một giống loài mới.”

Quyền sinh tồn của một giống loài mới.

Từng chữ như sét đánh ngang tai.

Toàn thân tôi run lên.

Trong giây phút đó, tôi hiểu — câu chuyện của chúng tôi, của A734, đã không còn giới hạn trong bốn bức tường của một “gia đình thử nghiệm”.

Nó đã trở thành một vấn đề của nhân loại.

Tôi nhìn Trần Lãng — đứa trẻ vừa trải qua sự sụp đổ hoàn toàn về thế giới quan. Vậy mà chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, nó đã như… trưởng thành.

Nó không còn là cậu bé chỉ biết trút giận và trốn chạy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)