Chương 8 - Lời Nguyện Rùng Rợn Từ Kiếp Trước
“Người nhà đã tới đón tôi. Ngày mai tôi sẽ rời viện. Trước khi đi… tôi nhất định phải tới cảm ơn hai người.”
Bà lấy từ túi áo ra một gói nhỏ được bọc bằng khăn tay, đưa cho chú Quyền.
“Nhà tôi chẳng có gì quý giá. Đây là bùa bình an mẹ tôi để lại. Mong nó bảo vệ chị… và để Nha Nha trên trời phù hộ.”
Mẹ tôi ngồi im, ánh mắt trống rỗng, không hề phản ứng.
Chú Quyền thay mẹ nhận lấy bùa bình an, liên tục nói lời cảm ơn.
Sau khi người phụ nữ rời đi, chú đặt lá bùa đỏ vào lòng bàn tay mẹ.
Mẹ cúi xuống nhìn lá bùa nhỏ ấy rất lâu, rất lâu…
Rồi như có thứ gì đó trong lòng bị chạm phải — nỗi đau bị dồn nén suốt bao ngày đột nhiên vỡ tung như đê gãy.
Mẹ ôm chặt lá bùa, bật khóc nức nở.
Tiếng khóc ấy không còn chỉ có tuyệt vọng và bi thương, mà xen lẫn cả nỗi nhớ, niềm biết ơn, cùng cảm giác được cứu rỗi.
Tôi ở bên cạnh nhìn đôi vai mẹ run bần bật.
Mẹ ơi, cứ khóc đi.
Khóc rồi… sẽ nhẹ lòng hơn.
Kể từ hôm đó, mẹ dần dần chịu phối hợp điều trị, chăm chỉ tập hồi phục.
Mẹ nói rất ít, nhưng ánh mắt không còn vô hồn nữa.
Ngày xuất viện, chú Quyền lo xong mọi thủ tục.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, mẹ khẽ quay sang nhìn chú và nói câu đầu tiên kể từ nửa tháng qua:
“Anh Quyền… đưa em đi gặp Nha Nha, được không?”
Giọng mẹ khàn đặc, khô ráp… nhưng kiên định vô cùng.
Mắt chú Quyền đỏ lên, ông gật mạnh:
“Được.”
12
Họ không đến cái ao đã nuốt lấy thân xác tôi.
Chú Quyền lái xe, đưa mẹ đến một ngọn núi nhỏ bên cạnh thị trấn.
Nơi ấy rất yên bình, gió nhẹ thổi qua có thể nhìn xuống thị trấn dưới chân núi và những cánh đồng xa xa.
Dưới một cây thông lớn nhất, có một tấm bia đá nhỏ.
Trên bia không có ảnh — vì họ không tìm thấy bất cứ tấm hình nào của tôi.
Chỉ có một dòng chữ:
Mộ của con gái yêu – Nha Nha.
Đó là ngôi mộ gió mà chú Quyền dựng cho tôi.
Trong đó không có tro cốt, chỉ đặt bản sao cuốn vở đầy tội ác và hy vọng của tôi, cùng lá bùa bình an mà người phụ nữ nhà thím Vương đã trao cho mẹ.
Mẹ mặc bộ đồ đen, chậm rãi bước tới trước bia mộ.
Mẹ đưa tay lên, ngón tay run run, dịu dàng chạm vào ba chữ “Nha Nha”, giống như từng vuốt nhẹ gương mặt tôi ngày trước.
Mẹ quỳ xuống, giọng nhỏ như gió thoảng:
“Mẹ đến thăm con đây.”
“Xin lỗi con… mẹ không bảo vệ được con, để con chịu nhiều khổ sở đến vậy.”
“Mẹ từng dặn con phải ngoan ngoãn, phải nhẫn nhịn, như thế chúng ta mới có thể sống tiếp… là mẹ sai rồi, sai quá rồi.”
“Con dũng cảm hơn mẹ, thông minh hơn mẹ… con là niềm tự hào lớn nhất của mẹ.”
Mẹ không khóc.
Chỉ lặng lẽ quỳ ở đó, đối diện tấm bia lạnh lẽo, gửi gắm muộn màng những lời xin lỗi và nỗi nhớ vô tận.
Chú Quyền đứng cách đó vài bước, âm thầm nhìn mẹ, không dám xen vào.
Nắng xuyên qua tán lá thông, rải xuống những đốm sáng nhè nhẹ — phủ lên mẹ, phủ lên bia mộ nhỏ ấy.
Tôi lơ lửng bên cạnh họ, lặng lẽ lắng nghe.
Mẹ ngẩng đầu nhìn bia mộ, trong mắt vẫn có nỗi buồn, nhưng nhiều hơn thế… là sự kiên định chưa từng có.
“Nha Nha, con yên tâm. Mẹ sẽ sống thật tốt. Mẹ sẽ sống cả phần của con nữa.”
“Mẹ sẽ thay con nhìn thế giới này… nhìn những kẻ xấu bị trừng phạt, và nhìn những người giống như chúng ta, được bắt đầu một cuộc đời mới.”
Nói xong, mẹ cúi đầu, dập ba cái thật sâu trước bia mộ.
Khi mẹ đứng dậy, trên gương mặt tiều tụy ấy, lần đầu tiên xuất hiện một nụ cười rất nhẹ… nhưng chân thật và ấm áp vô cùng.
Nhìn nụ cười ấy, tôi cảm thấy sợi dây cuối cùng níu linh hồn mình ở lại… khẽ tách ra.
Một cơn gió ấm áp thổi qua.
Cơ thể tôi trở nên nhẹ hơn, trong hơn, như sắp tan vào ánh sáng.
Tôi quay lại nhìn mẹ và chú Quyền lần cuối trong đời.
Họ đứng cạnh nhau dưới nắng, như một bức tranh đẹp.
Thật tốt biết bao.
Mẹ… chú Quyền… tạm biệt.
Nha Nha phải đi xa rồi.
Nơi ấy… chắc sẽ có kẹo cho bé, có quần áo mới, và có một ngôi nhà thật sự đang chờ.
(Hoàn)