Chương 10 - Lời Nguyền Huyết Mạch
Giọng nó bắt đầu run.
“Mẹ đoán xem cô ta nói thế nào?”
“Cô ta nói… cô ta cũng có cách.”
“Thì ra từ lâu, cô ta đã cùng cha mẹ Lâm bàn bạc một kế hoạch giả chết khác!”
Cố Dật Vân như bị sét đánh, cả người hoàn toàn sụp đổ.
Cuối cùng, nó cũng hiểu.
Kiếp trước, cái chết của Lâm Nhu Nhi, bi kịch khiến nó đau thấu tim gan, khiến nó hận tôi và Chỉ Khanh đến mức giết chết chúng tôi – tất cả, chỉ là một màn lừa gạt.
Vì một cú lừa, nó đã tự tay tàn nhẫn hại chết người mẹ và người vợ thật lòng với mình.
Nó gào khóc đứt ruột.
Tôi nhìn, mà không có lấy một tia thương hại.
“Thì ra là vậy.”
Tôi khẽ nói.
Rồi hơi hất cằm, ra lệnh cho bảo vệ:
“Ném nó ra ngoài.”
“Không! Mẹ! Mẹ không thể làm thế với con! Con là con trai mẹ mà!”
Tôi xoay người, chẳng buồn bố thí thêm một ánh mắt.
Một đứa con bất hiếu như thế, trừ khi tôi muốn chết, mới giữ lại bên người.
Cố Dật Vân quỳ ngoài cửa suốt bảy ngày, mong tôi động lòng.
Nhưng nó đánh giá thấp sự tuyệt tình của tôi.
Cuối cùng, nó chết gục ngay trước cổng lớn nhà họ Cố
Một năm sau, Cố Minh và Chỉ Khanh sinh một bé gái.
Tôi buông hẳn việc gia tộc, chuyên tâm ở nhà chơi với cháu.
Còn hối thúc hai đứa sớm sinh thêm, tốt nhất vài đứa.
Cố Minh và Lâm Chỉ Khanh đều sững sờ – chẳng phải nhà họ Cố chỉ được đơn truyền sao?
Tôi cười.
“Đại sư từng nói, chỉ cần có một đời sinh con gái, thì lời nguyền này coi như đã hoàn toàn bị phá bỏ rồi.”
(Hoàn)