Chương 9 - Lời Nguyện Gả Cho Yến Vương
Khi tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa ngày thứ hai.
Thụy Hỉ thấy ta mở mắt liền vội mang tới bát cháo đã hâm nóng.
“Vương gia dặn, người vừa tỉnh thì nên uống chút cháo lót dạ trước, rồi mới uống thuốc.”
Đôi mắt nàng vẫn còn đỏ hoe, bàn tay đưa cháo cho ta cũng khẽ run.
Chuyến này khiến tiểu nha đầu sợ hãi không ít.
Ta ngoan ngoãn uống được nửa bát, rồi mới khẽ hỏi:
“Vương gia đâu rồi?”
Thụy Hỉ lắc đầu.
“Vương gia canh bên người suốt cả đêm. Vừa rồi hình như Ngọc Hiên có bẩm chuyện gì đó, người mới rời đi.”
Ta khẽ gật đầu.
Nghĩ rằng chắc hẳn là chuyện thích khách vẫn chưa được xử lý ổn thỏa.
Chỉ là không rõ vì cớ gì mà trong hành cung lại xuất hiện thích khách, lại còn nhằm đúng lúc này mà ra tay.
“Còn phải đoán sao? Chắc chắn là thủ đoạn của Hoàng hậu và Thái tử rồi.”
Lăng Nguyệt ngồi bên giường ta, ghé sát tai ta, hạ giọng nói: “Ngươi không thấy lúc Yến vương nghe tin ngươi không qua khỏi, đến ta cũng bị dáng vẻ của chàng hù cho sợ.”
“Nếu quả thật tìm được tên thích khách bắn tên kia, chỉ e hắn sống không bằng chết.”
Nói xong nàng lại nâng mặt ta lên, áy náy và xót xa nhìn trái nhìn phải: “Đều tại ta, lúc ấy nếu kéo ngươi chạy thì tốt rồi.”
Những ngày qua nàng đã tự trách không biết bao lần.
Ta mỉm cười an ủi: “Trách gì ngươi? Ta có bệnh này, phản ứng chậm hơn người khác, chuyện này sớm muộn gì cũng phải trải qua.”
Ta dỗ dành hồi lâu, nàng mới yên tâm phần nào.
Hai chúng ta lại trò chuyện một hồi, đến khi Thẩm Dật trở về thì nàng mới rời đi.
10
Ngày thứ hai sau khi ta tỉnh lại, Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đến.
Hoàng hậu ngồi bên giường ta, vẻ mặt đầy thương xót: “Đứa nhỏ ngoan, khổ cho con rồi. Đều là lỗi của Thẩm Dật không bảo vệ tốt cho con, mẫu hậu thay nó nói lời xin lỗi.”
Trông dáng vẻ chân thành tha thiết, cứ như thật lòng yêu thương hậu bối.
Hoàng đế cũng thở dài: “A Thư, phụ thân con đã đang trên đường tới. Lần này là lỗi của Thẩm Dật, đến khi đó trẫm nhất định sẽ cho ông ấy một lời công đạo.”
Ta tựa người vào đầu giường, lắng nghe bọn họ nói không ít.
Càng nghe, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Bệ hạ.”
Ta không liếc nhìn Hoàng hậu, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế: “Ngài có biết Yến vương cũng bị thương không?”
Có lẽ vì trong lời ta không có bao nhiêu lễ độ, Hoàng đế hơi sững người.
“Đám thích khách kia vốn không nhằm vào thần thiếp, mà là nhằm vào Yến vương. Vừa hay gặp lúc mọi người không có ở hành cung, thị vệ cũng đều bị điều đi.”
Không biết hắn là thật hồ đồ, hay giả vờ hồ đồ.
Hoàng hậu thở dài: “Thẩm Dật quản việc hình ngục, thủ đoạn lại tàn nhẫn, kết thù là điều khó tránh, chỉ khổ cho con bị liên lụy.”
Bà ta thật khéo ăn nói, chỉ nhẹ nhàng vài câu đã đổ hết tội lên người Thẩm Dật.
Bấy nhiêu năm qua có bà ta ở sau lưng khuấy đảo, cũng chẳng trách được danh tiếng của Thẩm Dật bị bôi đen đến độ ấy.
Ta bấy giờ mới quay đầu nhìn bà ta.
Bà ta cười hòa nhã dịu dàng, dáng vẻ như một mẫu nghi thiên hạ chân chính.
“Nếu trấn quốc công đến là để bàn chuyện hòa ly, bản cung và bệ hạ nhất định sẽ vì con mà làm chủ.”
Hòa ly?
Vì sao lại phải hòa ly?
“A Thư, con nghe lời phụ thân, cùng nó hòa ly đi.”
Phụ thân ta tận tình khuyên bảo: “Nó quả thực không phải chốn quy túc tốt lành. Bệ hạ đã nói sẽ không can dự vào hôn sự của con nữa. Sau này ta và nương con sẽ tìm cho con một người tốt hơn, cái gì cũng vẹn toàn.”
Ta không thể tin nổi mà nhìn ông.
Không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Phụ thân, lần này không phải lỗi của Thẩm Dật.”
Ta lên tiếng vì Thẩm Dật.
“Ta biết, nhưng mọi chuyện đều bắt đầu từ nó.”
Ông ngồi xuống bên cạnh ta, lúc này ta mới nhận ra tóc mai ông đã bạc trắng.
“Ta và mẫu thân con chỉ có mỗi mình con là con gái. Nếu con có mệnh hệ gì, bảo chúng ta sống thế nào đây?”
Ánh mắt ông đã rưng rưng lệ.
“Hôm đó chúng ta vốn không đồng ý hôn sự này, nhưng con cứ khăng khăng đòi gả. Ban đầu thấy hai đứa sống cũng yên ổn, mới yên lòng được đôi chút. Vậy mà giờ, con suýt nữa mất mạng, A Thư ơi…”
Cổ họng ta nghẹn đắng, mũi cay cay, viền mắt cũng bắt đầu hoe đỏ.
Ngẩng đầu lên, ta chợt thấy ngoài cửa có bóng người mặc áo xanh lặng lẽ đứng đó.
Thẩm Dật không biết đã đứng bên ngoài từ khi nào.
Cũng không biết đã nghe được những gì.
Ta cụp mắt, trầm mặc hồi lâu.
Nghĩ đến bóng dáng đơn côi gầy gò của hắn khi quỳ trước linh vị Tiên hoàng hậu.
Nghĩ đến ngón tay co lại khe khẽ khi mẫu thân ta dặn dò hắn phải ăn uống đầy đủ.
Nghĩ đến hắn khẩu khí lạnh lẽo nhưng vẫn sai người đưa thuốc đến cho ta.
Nghĩ đến năm đó viên đá hắn ném vào hồ nước.
Nếu đến cả ta mà cũng không cần hắn nữa…
Hắn đứng nơi cửa, sau lưng không còn ai nữa.
“Phụ thân, con không hòa ly.” Khi ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đã vững vàng như đá tạc. “Thẩm Dật có thể bảo vệ con.”
Mà con cũng có thể bảo vệ Thẩm Dật.
Có lẽ là vì phụ thân biết ta đã quyết thì không thể lay chuyển. Cũng có lẽ là chưa từng thấy ta kiên quyết đến vậy.