Chương 7 - Lời Nguyền Của Trường Ninh Quận Chúa

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta có linh cảm: nàng sắp giở trò rồi.

11

Vào tiết Đông chí, Thái hậu mở tiệc trong cung để mừng việc Hoàng trưởng tử được giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.

Nhiều trọng thần trong triều đều được mời đến, trong đó có cả ta và Tạ Ninh Thần.

Còn hơn mười ngày nữa mới đến Đông chí thì Xuân Hỉ đã truyền tin: Tạ Ngọc Khanh – giờ đã là Hoàng quý phi – sắp đến chùa Thanh Tịnh dâng hương, lấy danh nghĩa vì Thái hậu cầu phúc.

Ta biết: bọn họ sắp ra tay rồi.

Ta đến sớm, dặn dò tăng nhân tiếp khách, sau đó lặng lẽ nấp trong phòng tai nghe — một căn phòng kín có thể nhìn rõ chính điện bên cạnh qua một lỗ nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Ninh Thần bước vào chính điện trước.

Không lâu sau, Tạ Ngọc Khanh cũng theo vào.

“Ninh Thần ca ca…” — nàng òa khóc, nhào vào lòng hắn.

“Con mụ già đó thật độc ác, lại muốn cướp đi con ta.”

Tạ Ninh Thần ôm nàng thật chặt, vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt.

Tạ Ngọc Khanh khóc một hồi, rồi cuối cùng cũng thốt ra lời mưu nghịch:

“Dứt khoát luôn đi, giết quách mụ già đó bằng thuốc độc. Như vậy mẹ con ta mới không bị chia lìa.”

Không chỉ vậy — nếu Thái hậu chết, Hoàng đế sẽ chính thức nắm quyền. Đến lúc đó, nàng ta nhờ con mà vinh hiển, đường đường trở thành chủ mẫu hậu cung.

Tạ Ninh Thần do dự, sắc mặt đầy khó xử:

“Ngọc Nhi, nhưng giết Thái hậu… chuyện đó quá lớn…”

“Ngay cả huynh cũng không muốn giúp muội sao?” — nước mắt Tạ Ngọc Khanh làm ướt cả vạt áo trước ngực hắn.

Hắn vội rút khăn tay lau nước mắt cho nàng:

“Sao ta lại không giúp? Ta chỉ đang nghĩ làm sao ra tay. Ngự thiện phòng canh phòng rất nghiêm ngặt, muốn trà trộn vào không dễ.”

“Dù có lẻn vào được, mỗi bữa ăn của Thái hậu cũng đến mấy chục món, chẳng lẽ món nào cũng hạ độc sao?”

Tạ Ngọc Khanh ngẩng đầu lên, nước mắt đọng trên mi dài, giọng nũng nịu đáng thương:

“Ca ca, muội có cách. Đến ngày Đông chí…”

Nàng thì thầm kế hoạch vào tai hắn.

Nghe xong, Tạ Ninh Thần vẫn chần chừ:

“Kế này tuy hay, chỉ là… Trường Ninh Quận chúa vẫn luôn lạnh nhạt với ta, ngay cả thân thể nàng ta, ta cũng không thể lại gần. Muốn thuyết phục nàng e là không dễ.”

Tạ Ngọc Khanh vuốt nhẹ lên má hắn, giận dỗi:

“Nếu huynh thực sự muốn gần gũi nàng, muội sẽ không tha cho huynh đâu đấy! Nhưng huynh cứ nghĩ kỹ đi, kiểu gì cũng có cách.”

Vừa nói, nàng vừa thong thả cởi lớp áo ngoài.

“Ca ca, trong cung… không ngày nào muội không nhớ huynh.”

Tạ Ninh Thần không nhịn được nữa, lập tức đè nàng xuống, giọng khàn khàn thì thầm:

“Ngọc Nhi, ta cũng vậy… ngày nào cũng nhớ muội…”

Chiếc giường nhỏ trong chùa đơn sơ lạnh lẽo, nhưng bọn họ chẳng hề để tâm — liền cuồng loạn dây dưa, bất chấp Phật môn thanh tịnh.

12

Hôm đó Tạ Ninh Thần trở về phủ với vẻ mặt rạng rỡ:

“Phu nhân, xem ta mang gì về cho nàng này.”

Hai chữ “phu nhân” lọt vào tai, ta lại thấy chói tai vô cùng.

Hắn đưa cho ta một chiếc hộp — lại là bánh hoa quế.

Hắn dịu dàng nói:

“Phu nhân, từ sau lần ta say rượu làm loạn, chúng ta cứ mãi xa cách. Nàng rộng lượng độ lượng, ăn chút bánh này, đừng giận ta nữa được không?”

Xa cách ư? Nào chỉ là xa cách — sau chuyện hôm đó, mỗi lần ta gặp Tạ Ninh Thần, bên người đều có mấy thị vệ theo sát, ánh mắt như hổ rình mồi.

“Đa tạ Quận mã.” — Ta đã nhìn rõ tâm tư hắn từ lâu, nhận lấy hộp bánh, nếm thử một miếng.

Bánh hoa quế của Lưu Hương Trai quả nhiên không phụ danh tiếng: mềm mịn ngọt ngào, hương quế thơm ngát, giữa mùa đông mà vẫn đậm đà như vậy, không biết họ bảo quản thế nào.

Tạ Ninh Thần thấy ta có vẻ hài lòng, liền giả bộ vô tình nói:

“Bánh này ngon thật. Đông chí tới đây, chi bằng mang vào cung dâng lên Thái hậu, để người cũng nếm thử?”

Tay ta khựng lại giữa không trung:

“Cũng được.”

Ta thuận theo lời hắn, đến ngày Đông chí vào cung dự yến, đích thân mang một hộp bánh hoa quế dâng lên Thái hậu:

“Thái hậu, đây là do Quận mã đặc biệt sai người tìm mua từ tiệm bánh nổi tiếng ngoài cung. Thần nữ thấy ngon, nên nghĩ đem dâng người nếm thử, xem có khác với bánh trong cung không.”

Sắc mặt Tạ Ninh Thần thay đổi ngay tức khắc, như thể không ngờ ta lại nói rõ đó là do hắn mang đến.

Thái hậu gật đầu:

“Quận mã có lòng.”

Người gắp một miếng bánh nếm thử.

Ta lại mang hộp bánh đến trước mặt Hoàng đế, bên cạnh là Hoàng quý phi đang hầu rượu.

“Hoàng thượng, Hoàng quý phi, cũng xin nếm thử một chút.”

Hoàng quý phi khẽ run tay đang cầm bình rượu:

“Bản cung không thích thứ này, đa tạ Quận chúa.”

Hoàng đế ngạc nhiên:

“Hoàng quý phi vẫn luôn thích mấy loại bánh ngọt mà? Thôi, để trẫm nếm thử vậy.”

Người gắp một miếng.

“Hoàng thượng…” — Tạ Ninh Thần vội vàng đứng dậy, nhưng bị ánh mắt Hoàng quý phi ngăn lại.

Hắn khựng lại rồi nói tiếp:

“Bánh này không chỉ ngon miệng, mà còn mang hương thơm dễ chịu, thật là hiếm có.”

Hoàng đế gật đầu rồi nếm một miếng.

Ta trở về chỗ ngồi, gắp một miếng cho hắn và cho chính mình.

Tạ Ninh Thần vội xua tay:

“Ta không thích đồ ngọt, Quận chúa dùng là được.”

Ta không nói gì thêm, chỉ mỉm cười ăn bánh.

Tiệc sắp tàn, ánh mắt Tạ Ninh Thần và Hoàng quý phi cứ đảo quanh những người đã ăn bánh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Ta lạnh lùng cười khẽ, đã đến lúc vạch trần mọi thứ rồi.

Ta đứng dậy, bước ra giữa điện, cất cao giọng:

“Hoàng quý phi, Quận mã, hai người sốt sắng dâng bánh hoa quế cho Thái hậu, Hoàng thượng, rồi đến ta, nhưng chính hai người lại không dám ăn — chẳng lẽ là vì trong bánh có độc?”

Một câu vang lên, như tiếng sét giữa trời quang.

Ta ung dung kể rõ mọi việc, từ việc Hoàng quý phi nhiều lần nói xấu Thái hậu, đến việc hai người lén gặp nhau ở chùa Thanh Tịnh, lên kế hoạch hạ độc.

Rồi từng nhân chứng được gọi ra:

— Thái giám và cung nữ nghe thấy Hoàng quý phi mắng Thái hậu.

— Sư tăng trong chùa xác nhận đã từng thu xếp cho hai người hẹn hò.

— Cả lang trung bán thuốc độc cho Tạ Ninh Thần.

— Và cuối cùng, hộp bánh hoa quế có độc mà ta đã bí mật đánh tráo từ trước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)