Chương 1 - Lời Nguyền Của Tiên Môn
Sát tử Tiên môn tiểu sư muội
Tiểu sư muội của Tiên môn vì giận dỗi mà một mình rời tông xuất sơn.
Nào ngờ vừa xuống núi đã bị trưởng lão Hợp Hoan tông mê hôn, giam vào địa lao để dùng cho việc âm bổ dương.
Ta phụng mệnh đem cơm canh cho nàng.
Nàng quỳ rạp dưới đất, điên cuồng dập đầu, khẩn cầu ta mang hộ thân ngọc bội ra ngoài tông môn, rồi ném vỡ.
Lại hứa đợi sư huynh của nàng cứu ra, tất sẽ dẫn ta rời khỏi ma khố này.
Ta chẳng đành để thiên chi kiêu nữ bị nhục nhã chà đạp, bèn ưng thuận.
Nào hay, nàng được cứu xong, việc đầu tiên là lệnh cho sư huynh huyết tẩy Hợp Hoan tông, gà chó chẳng chừa.
Lâm tử chi, ta chẳng cam, nắm chặt lấy vạt váy nàng.
Nàng tiếu dung thiên chân nhi tàn khốc: “Một kẻ phàm nhân hèn mọn, lại chịu ta lạy nhiều đến vậy, ngươi nói… ngươi có nên chết chăng?”
Lời dứt, liền siết gãy cổ ta trong chớp mắt.
Lần nữa mở mắt, ta lại trở về ngày đem cơm cho nàng.
Ngó hộ thân ngọc bội tỏa ôn quang trong tay, ta trở tay trao cho dâm đồ trưởng lão.
Kiếp này, cứ để tiểu sư muội Tiên môn được vạn sủng mà sinh thối rữa, nát bét trong bùn lầy dâm dục ấy đi.
1
“Vị muội tử này, cầu ngươi cứu ta.”
“Ta dập đầu với ngươi, chỉ xin ngươi mang ngọc bội hộ thân này ra ngoài Hợp Hoan tông, rồi ném vỡ, thì sư huynh ta sẽ đến cứu.”
“Ta biết ngươi cũng là kẻ bị bắt tới đây, ắt hẳn ngươi cũng muốn rời chốn ma khố dơ bẩn này, phải chăng?”
“Chỉ cần ngươi giúp ta việc nhỏ ấy, ta thề sẽ báo đáp ngươi suốt đời.”
“Hảo muội tử, cầu ngươi… cứu ta…”
“……”
Từng tiếng khẩn cầu yếu ớt bi thiết vang bên tai, ta chậm rãi cúi đầu, rồi kinh hãi trợn mắt.
Trong địa lao u ám bức bách, một thiếu nữ y hồng, lệ đẫm khuôn mặt, quỳ rạp giữa đất, chẳng ngừng dập đầu với ta.
Cảnh tượng quen thuộc này, dù chết ta cũng chẳng quên.
Đời trước, ta vốn là con gái nhà nông nhỏ nơi sơn thôn, phụ mẫu hòa thuận, nam cày nữ dệt, sống ngày bình lặng mà hạnh phúc.
Cho đến năm mười tuổi, phụ mẫu ta đang làm cỏ nơi ruộng, bất ngờ bị một dải lụa siết gãy cổ, rồi thân xác cũng bị lửa lớn thiêu thành tro.
Khi ấy, ta vừa trèo lên cây định hái quả, may mắn thoát nạn.
Chờ kẻ thù bay đi, ta vừa khóc vừa lấy chum muối dưa trong nhà, thu tro cốt phụ mẫu, táng nơi rừng trúc sau núi, rồi quyết rời sơn thôn.
Ta biết, muốn biết ai là kẻ sát phụ mẫu và báo thù, tất phải học được pháp thuật của tiên nhân.
Nào ngờ, trên đường tới đại tông môn, ta bị Hợp Hoan tông Hàn trưởng lão bắt đi.
Bởi tuổi ta còn nhỏ, lại đo ra thân thể không chút linh căn, chỉ là một phàm nhân tầm thường đến cực điểm.
Hàn trưởng lão bèn ném cho ta một bộ tạp dịch y, sai làm việc quét tước, bổ củi.
Ta rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng khắp Hợp Hoan tông đều có pháp trận.
Nhiều lần tận mắt thấy nữ tu trốn chạy bị tra tấn đến chết, ta đành tạm dừng ý định bỏ trốn.
Ngày thường, chỉ lặng lẽ quan sát các lối đi, chờ thời cơ an toàn mà thoát.
Cho tới một ngày, Hàn trưởng lão lại vác về một nữ tu y hồng.
Nữ tu ấy dung mạo thanh thuần, sở hữu thượng phẩm băng linh căn, tu vi tuy chưa cao, nhưng thân thể lại là tư chất song tu tuyệt hảo.
Nàng tỉnh lại liền uy hiếp Hàn trưởng lão thả mình đi, bằng không đợi sư huynh tới, tất diệt sạch Hợp Hoan tông.
Hàn trưởng lão nghe ra nàng xuất thân bất phàm, nhưng bảo hắn bỏ miếng mồi cao cấp trước mắt thì hắn lại chẳng cam.
Liền mở pháp trận cách tuyệt, không cho nàng có cơ hội truyền tin ra ngoài.
Chỉ là tính nàng quá cứng, lấy từ túi trữ vật ra đủ loại pháp bảo đánh hắn.
Hàn trưởng lão nhất thời sơ ý, lại chịu không ít thiệt thòi.
Hắn giận dữ, lập tức phong bế linh lực của nàng, lại cưỡng ép cho uống một viên nhuyễn cốt đan dược lực cực mạnh, định chờ đêm trăng tròn mà song tu cùng nàng.
Có lẽ do mấy năm nay ta tỏ ra ngoan ngoãn, không mối uy hiếp, Hàn trưởng lão mới lệnh ta mỗi ngày đem cơm cho nàng.
Nhưng ta vừa bước vào địa lao, nàng đã quỳ xuống khóc cầu cứu, tự xưng là tiểu nữ đệ tử tên Khôi Thụy của chưởng môn Huyền Dương tông, rồi nhét vào tay ta một ngọc bội hình phượng tỏa ôn quang, bảo ta mang ra ngoài tông môn mà ném vỡ.
Trong lòng ta thực ra có chút kháng cự, dù sao huyết hải thâm cừu của ta còn chưa hé được manh mối.
Hợp Hoan tông khắp nơi đều bố trí pháp trận, nếu ta thoát ra được thì thôi, bằng không một khi bị phát hiện, ắt là tử lộ không sai.
Thế nhưng, nhìn Khuê Thụy sắc mặt trắng bệch, trán đã dập đến rớm máu, trong lòng ta vẫn thoáng qua một tia bất nhẫn.
Chẳng nỡ để thiên chi kiêu nữ như tiên tử kia bị giam nơi địa lao dơ bẩn, mặc cho người nhục mạ chà đạp.
Huống hồ, Huyền Dương tông vốn là đại tông môn bậc nhất tu chân giới, nếu ta cứu được tiểu đệ tử của chưởng môn, may ra có thể nhờ hắn tra xét ai là kẻ sát hại phụ mẫu ta.
Vì thế, ta lựa thời cơ, mạo hiểm chín chết một sống, dựa vào lộ tuyến khổ công mấy năm vạch ra, kinh tâm động phách mà ra khỏi Hợp Hoan tông.
Vừa thoát ra, việc đầu tiên ta làm là ném vỡ ngọc bội.
Chỉ qua chớp mắt, chân trời liền có mấy vị tiên môn đệ tử tu vi cao cường bay tới.
Bọn họ mạnh mẽ phá trận cấm chế của Hợp Hoan tông, từ dưới thân Hàn trưởng lão, hiểm hiểm cứu được Khuê Thụy áo quần tả tơi.
Mắt Khuê Thụy đỏ như máu, điên cuồng lệnh cho sư huynh giết sạch toàn bộ Hợp Hoan tông, gà chó không tha.
Dĩ nhiên, nàng cũng chẳng bỏ qua ta – kẻ co ro nơi góc tường với vẻ mặt kinh hoảng.
Trên dung nhan nàng không còn vẻ đáng thương, chẳng còn lời khẩn cầu, càng không có nửa phần cảm kích, chỉ còn lại đầy ắp sự sỉ nhục cùng oán hận.