Chương 7 - Lời Nguyền Của Những Đứa Con
Mượn thân xác bà ta, tôi khẽ lên tiếng:
“Con là con gái của mẹ mà, mẹ không nhận ra sao?”
Lý Yến Phương thoáng sững sờ, cho rằng tôi là hồn ma của đứa con gái đã bị họ giết chết năm xưa.
Nghe thế, bà ta không những không sợ mà còn lấy lại bình tĩnh, nghiến răng gằn giọng:
“Mày là con chị hay con em? Dám làm vậy với cha mẹ mình à? Tao nói cho mày biết, dù mày có thành ma tao cũng không sợ!”
“Tao đã giết mày một lần thì giết thêm lần nữa có gì khó?!”
Tôi chỉ im lặng, nhìn thẳng vào bà ta.
Lý Yến Phương tiếp tục rít lên:
“Hai con quỷ trong bụng ba mày cũng là trò của mày đúng không?! Mau trả chồng tao lại nguyên vẹn! Không thì tao khiến mày đến làm ma cũng không được yên thân!”
Nhưng vừa dứt lời, bà ta bỗng cảm thấy bụng dưới chợt nhói.
Cuối đầu nhìn xuống — nước ối đã vỡ.
Chẳng mấy chốc, cơn đau chuyển dạ như sóng triều ập tới, vùi dập cả thân thể lẫn tinh thần bà ta.
Cùng lúc đó, ý thức của tôi bị một lực hút mãnh liệt kéo ngược trở lại vào bụng bà ta.
Xem ra, tôi lại sắp… đầu thai lần nữa.
12
Dương Siêu lúc này đã nằm bất động dưới đất, sống chết không rõ.
Lý Yến Phương thì vừa rên rỉ vừa lê lết thân thể, cố bò ra ngoài.
Nhưng ngay lúc bà ta đi ngang qua chỗ Dương Siêu, bụng hắn – cái bụng to tướng dị thường – bất ngờ… nổ tung.
Máu thịt văng đầy lên mặt Lý Yến Phương, nóng hôi hổi và tanh tưởi.
Từ trong cái xác bụng nát bấy ấy, hai đứa trẻ chui ra, mang theo nụ cười kỳ quái đáng sợ, từng bước từng bước bò về phía bà ta.
Lý Yến Phương hét lên, òa khóc, cố bò dậy bỏ chạy ra cửa.
“Không phải tao giết chúng mày! Đừng tìm tao!”
“Cha chúng mày chết rồi! Tha cho tao với… tha cho em trai chúng mày với…”
May sao lúc đó dì Vương đang đứng trước cửa, kịp thời giữ bà ta lại rồi lập tức đưa đi bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, Lý Yến Phương đã rơi vào trạng thái hoảng loạn mê sảng.
Bác sĩ kiểm tra thấy cổ tử cung đã mở hoàn toàn nhưng sản phụ không còn chút sức lực để rặn đẻ.
Đành phải tiêm thuốc an thần và tiến hành mổ lấy thai.
Giữa ca mổ, Lý Yến Phương bất ngờ tỉnh lại trong chốc lát.
Giọng khản đặc, bà ta cầu xin bác sĩ:
“Xin bác sĩ… nhất định phải cứu con trai tôi… Mạng tôi không sao cũng được, miễn là… con trai tôi còn sống…”
Mười phút sau, tôi cất tiếng khóc chào đời, âm thanh vang vọng khắp phòng mổ.
Lý Yến Phương nhìn thấy đứa bé, môi khẽ cong lên, nở một nụ cười mãn nguyện.
Y tá lau khô người cho tôi rồi bế lại bên cạnh bà ta:
“Chúc mừng chị, là một tiểu công chúa.”
Nụ cười trên môi bà ta đông cứng lại.
“Cái… gì?! Rõ ràng tôi mang thai con trai! Các người đem con trai tôi đi đâu rồi?!”
Bà ta gần như phát điên, gào lên chất vấn.
Còn tôi — nằm bên cạnh, khẽ khàng bật cười khanh khách.
Dùng một giọng nói chỉ riêng bà ta mới nghe thấy, tôi thì thầm:
“Là con mà mẹ… Con lại quay về rồi.”
Ngoại Truyện
1
Cuối cùng, tôi có một người mẹ mới — dì Vương.
Mẹ đặt tên cho tôi là Lộ Chiêu, nghĩa là “cuộc đời phía trước luôn sáng rõ, bình an”.
Mẹ ruột tôi, Lý Yến Phương, sau khi sinh tôi xong thì phát điên.
Nghe nói hôm tôi chào đời, bà ta trước tiên bắt cha ruột tôi là Dương Siêu uống cả nồi dầu sôi, khiến hắn bị bỏng gần chết, sau đó còn dùng dao rạch bụng hắn thành hai nửa.
Khi cảnh sát đến bệnh viện bắt người, bà ta đã thần trí không rõ, không ngừng dập đầu với không khí, miệng lẩm bẩm van xin:
“Xin lỗi… xin lỗi… là tôi sai rồi…”
“Đừng đi theo tôi nữa… Năm đó đối xử với mẹ các con như vậy, tôi cũng hết cách mà…”
“Đi đi, tôi chịu hết nổi rồi…”
Chính những lời đó, cùng với lời chứng của hàng xóm, khiến tội ác giết con ruột của Lý Yến Phương và Dương Siêu bị phơi bày toàn bộ.