Chương 3 - Lời Nguyền Của Nhà Họ Giang

Nếu là tôi của trước đây, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ tức đến đỏ mắt, rồi cãi nhau ầm ĩ với Lục Diễn Lâm.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ lặng lẽ xoay người, mặt không cảm xúc mà rời đi.

Tô Nhược Hàm lại gọi tôi giật lại.

“Chị Duyệt, ngày mai là đám cưới của em và Lục Diễn Lâm hay là… chị làm MC chủ trì hôn lễ cho bọn em nhé?”

Tôi sững người, dừng bước, quay lại nhìn chằm chằm Lục Diễn Lâm giọng mỉa mai:

“Anh với tiểu tam tổ chức hôn lễ? Còn bảo tôi – người vợ chính thức – đứng ra làm MC? Hai người chơi cũng lắm chiêu thật đấy.”

“Giang Duyệt, em nói chuyện đừng có khó nghe như thế được không?”

Lục Diễn Lâm trầm mặt, nhưng trong mắt lại thấp thoáng nét chột dạ.

“Em đã là người của anh rồi, chẳng qua anh chỉ muốn cho Nhược Hàm một hôn lễ, để bù đắp tâm nguyện của cô ấy, em cần gì phải nhỏ nhen như vậy?”

Tôi vừa định từ chối.

Nhưng anh ta đã giành nói trước.

“Ngày mai em phải đến dự hôn lễ. Đừng quên, mẹ em vẫn cần thuốc nhập khẩu do nhà họ Lục cung cấp.”

Tôi siết chặt nắm tay, vết thương trên tay lại rỉ máu.

Hôn lễ mà Lục Diễn Lâm chuẩn bị cho Tô Nhược Hàm, còn hoành tráng hơn cả lễ cưới của chúng tôi năm năm trước.

Khi tôi xuất hiện tại buổi lễ, các vị khách bắt đầu xì xào bàn tán.

“Giang Duyệt đúng là rộng lượng thật, chồng mình kết hôn với người khác mà vẫn chịu đến dự.”

“Tôi thấy cái lời nguyền nhà họ Giang gì đó toàn là bịa đặt thôi, chắc là Giang Duyệt tự bày ra để giữ chân đàn ông.”

“Cứ tưởng vậy có thể khiến đàn ông một lòng một dạ, ai ngờ chẳng có ai dám cưới họ nữa, ha ha ha…”

Tôi thản nhiên nâng ly rượu, nhấp một ngụm.

Thật hay giả… ba ngày nữa sẽ rõ.

Tiếng reo hò vang lên, Lục Diễn Lâm nắm tay Tô Nhược Hàm xuất hiện trên cầu thang pha lê.

Họ bước từng bước xuống theo nhạc nền du dương.

Ngay lúc đó, sắc mặt Lục Diễn Lâm đột nhiên thay đổi, cả người như mất kiểm soát, lăn thẳng từ cầu thang xuống.

Anh ta nằm bất động dưới đất.

Cả hội trường lập tức im phăng phắc, chỉ còn lại những tiếng hít khí lạnh.

“Lục Diễn Lâm… chẳng lẽ… ngã chết rồi?”

Người đứng gần hoảng hốt cúi xuống, đưa tay thăm hơi thở.

Rồi anh ta nhẹ nhõm thở phào.

“Còn… còn thở! Mau đưa đi bệnh viện!”

Lục Diễn Lâm được mọi người vội vã đưa đi.

Hôn lễ… tuyên bố kết thúc.

Nhưng lời nguyền… mới chỉ bắt đầu.

Tôi liếc nhìn Tô Nhược Hàm đang bàng hoàng đứng trên cầu thang, rồi xoay người rời đi.

Khoảnh khắc Lục Diễn Lâm mất kiểm soát ngã xuống, rõ ràng Tô Nhược Hàm có thể giữ lấy anh ta.

Thế nhưng vì bảo toàn bản thân, cô ta không chỉ buông tay…

Mà còn nhân lúc Lục Diễn Lâm vô thức kéo cô lại, đẩy mạnh anh ta một cái.

“Giang Duyệt, có phải là cô giở trò không?!”

Tiếng chất vấn đầy tức giận của Tô Nhược Hàm vang lên sau lưng tôi.

Tôi chẳng buồn đáp.

Sau khi tỉnh lại, Lục Diễn Lâm lập tức sai người đưa tôi đến bệnh viện.

“Giang Duyệt, cô tưởng bày mấy trò rẻ tiền này là tôi sẽ tin lời nguyền của nhà họ Giang à? Nói cho cô biết, cô đừng hòng gạt được tôi!”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?”

Bên cạnh, Tô Nhược Hàm mắt hoe đỏ, giọng run rẩy.

“Chị Duyệt, em đã cho người điều tra rồi, là chị bỏ thuốc vào nước khiến Diễn Lâm tê liệt chân, ngã trước bao người, suýt chút nữa mất mạng…”

“Tất cả… tất cả là lỗi của em, nếu hôm đó em không lo lắng cho đứa nhỏ mà giữ chặt anh ấy, thì đã không xảy ra chuyện gì rồi… Là lỗi của em…”

Vừa nói, cô ta vừa rơi nước mắt.

Lục Diễn Lâm giơ tay lau nước mắt cho cô ta, giọng dịu dàng.

“Nhược Hàm, anh không trách em, đứa bé trong bụng em mới là quan trọng nhất.”

Nói xong, anh ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi.

“Giang Duyệt, may mà Nhược Hàm và đứa bé không sao, nếu không… tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”

“Nhưng cô đã hại tôi ra nông nỗi này… cô cũng đừng hòng yên ổn!”

“Người đâu, ngưng ngay thuốc nhập khẩu của mẹ cô ta. Cho cô ta biết, đừng có giở trò!”

Tôi chết lặng, tim đập mạnh từng hồi, lo sợ hiện rõ trong mắt.

“Không được! Lục Diễn Lâm anh không thể dừng thuốc của mẹ tôi! Có giận gì cứ nhắm vào tôi đi!”

“Mẹ tôi vì cứu anh mới bị thương, nếu dừng thuốc… bà ấy có thể không bao giờ tỉnh lại!”

Lục Diễn Lâm hờ hững nhìn tôi.

“Bớt lấy chuyện đó ra uy hiếp tôi. Ai bảo cô phá hỏng hôn lễ của tôi và Nhược Hàm?”

Tôi vội lấy bản hợp đồng ly hôn mới in ra từ túi.

“Tôi nói rồi, đây là lời nguyền, chỉ cần anh đồng ý ly hôn, mọi chuyện sẽ dừng lại.”

Anh ta cười khẩy, xé nát tờ giấy trước mặt tôi.

“Giang Duyệt, cô tưởng tôi ngu à? Còn lấy lời nguyền ra dọa dẫm?”

“Muốn ly hôn? Không đời nào!”

Ngay sau đó, anh ta ra lệnh đưa tôi về nhà họ Lục, nhốt vào phòng biệt giam.

Tôi níu lấy tay vệ sĩ, khàn giọng van xin.

“Làm ơn mở cửa đi… tôi muốn gặp Lục Diễn Lâm!”

“Mở cửa! Tôi phải đi cứu mẹ tôi, xin các anh… mở cửa cho tôi được không?”

Vệ sĩ đáp lại bằng giọng thản nhiên lạnh lẽo.

“đừng làm khó chúng tôi.”

Ba ngày liền, tôi gào thét đến rách họng, khóc đến đôi mắt sưng đỏ.

Cho đến khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng…

Lục Diễn Lâm mở cửa bước vào.

Báo cáo