Chương 8 - Lời Nguyền Của Gia Tộc Hạo

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đêm hôm đó, tôi dịu dàng như nước, phòng cưới tràn đầy sự ngọt ngào.

Vậy mà chỉ vì Từ Miểu Miểu tự sát, hắn liền trở mặt, cho người treo tôi lên trực thăng, rồi chính tay cắt dây, khiến tôi rơi từ độ cao hàng nghìn mét xuống đất, tan xác mà chết.

Khoan đã!

Nếu Từ Miểu Miểu thật sự sống buông thả như tôi nói, thì sao có thể vì yêu hắn mà tự sát được?

Vậy cái bức thư tuyệt mệnh đầy lời tố cáo đó… rốt cuộc là thật lòng hay cố tình dàn dựng?

Chẳng lẽ… là cô ta cố ý?!

Hạo Tư Thần càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng, tim đập thình thịch, máu dồn hết lên não.

Hắn lập tức đẩy Từ Miểu Miểu dậy:

“Tôi có chuyện muốn hỏi cô!”

Từ Miểu Miểu khó chịu ngồi bật dậy.

“Nếu như tôi cưới chị cô, không cưới cô… cô sẽ thế nào?”

“Còn thế nào nữa? Nếu thật là như vậy, tôi đâu bị đánh đến thế này, cũng chẳng phải ở cái chốn quỷ quái này quỳ với anh.”

Cô ta vừa nói, vừa liếc nhìn bộ ngực trước ngực Hạo Tư Thần bằng ánh mắt chán ghét.

Dù hắn cố che đậy, nhưng hai khối thịt mềm cỡ 36D trước ngực vẫn lắc lư nhấp nhô rõ ràng.

“Anh cũng sẽ không biến thành thế này, tất cả chúng ta đều không phải khổ sở thế này.”

Lời nói của cô ta như một nhát dao cuối cùng xác thực suy đoán trong đầu Hạo Tư Thần.

“Vậy… nếu tôi cưới chị cô, không cưới cô, cô sẽ không đau lòng, cũng không tự sát?”

Từ Miểu Miểu ngáp một cái, giọng uể oải: “Không đâu.

Ba mẹ yêu tôi như vậy, tôi sao nỡ bỏ họ mà chết chứ…”

“Từ Miểu Miểu! Đồ tiện nhân!”

Hạo Tư Thần gầm lên, lao tới bóp chặt cổ cô ta, như thể muốn trút hết mọi bất hạnh đời mình lên người cô.

Như thể chỉ cần siết cổ cô ta là có thể giải hết hối hận và uất hận trong lòng hắn.

“Khụ khụ… chồng… anh làm gì vậy… buông… buông em ra…”

Từ Miểu Miểu bị hắn bóp đến mặt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa.

Cuối cùng, ngay trước khoảnh khắc cô ta tắt thở, Hạo Tư Thần buông tay ra.

“Để cô chết như vậy… còn quá dễ dàng.”

Hắn lại quỳ xuống, tiếp tục sám hối.

Sáng hôm sau, vợ chồng nhà họ Hạo quay lại.

Vừa bước vào tháp, họ liền thấy Hạo Tư Thần đã ngất lịm trên nền đất, còn Từ Miểu Miểu thì nằm bên cạnh, người nóng hừng hực vì sốt cao.

Cả hai được đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Sau đó, bà Hạo gọi điện cho tôi.

Sau khi kể lại tình hình, bà nghẹn ngào đầy hối lỗi, nói không ngờ chỉ sau một đêm mà mọi chuyện lại thành ra thế này.

Bà hy vọng tôi có thể đến bệnh viện xem tình hình một chút.

Tôi lập tức kéo Hạo Yến Chu cùng đến.

Khi thấy tình trạng của Hạo Tư Thần, tôi chỉ khẽ lắc đầu.

“Anh ta sám hối không đủ thành tâm nên mới ngất xỉu, với tình hình này, e là có kết hôn lại với người mang vận khí cũng chẳng thể quay về như cũ…”

“Giờ chỉ còn cách… phẫu thuật cắt bỏ bộ phận phát triển bất thường.”

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa — anh ta sẽ không bao giờ có con ruột được nữa.

Bà Hạo suýt ngất, ôm mặt bật khóc: “Chẳng lẽ… nhà họ Hạo chúng ta thật sự tuyệt hậu rồi sao?!”

Ngay lúc đó, Từ Miểu Miểu đắc ý dựa vào tường, xuất hiện ở cửa phòng bệnh: “Không đâu ạ, ba, mẹ — bác sĩ nói con đã có thai rồi!”

Vợ chồng nhà họ Hạo sững sờ.

“Nhưng rõ ràng hai đứa mới kết hôn có mấy ngày, sao có thể nhanh vậy?!”

Từ Miểu Miểu hả hê tiết lộ rằng cô ta đã ngủ với Hạo Tư Thần từ tận nửa năm trước rồi.

Trong khoảnh khắc đó, ông bà Hạo không biết nên vui hay nên khóc.

Khi Hạo Tư Thần tỉnh lại, vừa nghe nói chỉ có thể giải quyết bằng phẫu thuật, hắn tức đến mức suýt ngất thêm lần nữa.

Nhưng nghe nói Từ Miểu Miểu có thai, hắn lại vui mừng, thở phào như vớ được cọng rơm cứu mạng.

Còn ba mẹ tôi, sau khi nghe tin này thì hớn hở kéo nhau đến bệnh viện, tay bắt mặt mừng, khen lấy khen để: “Con gái ngoan của ba mẹ, vẫn là con giỏi giang nhất!”

Từ Miểu Miểu cũng giả vờ không so đo chuyện cũ, ôm họ cười đùa vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra.

Nhìn họ ôm nhau cười cười nói nói, trông như một gia đình hạnh phúc, tôi bật cười.

“Các người chắc chắn… đứa bé đó là của Hạo Tư Thần à?”

Vợ chồng nhà họ Hạo chết sững, Từ Miểu Miểu lập tức ôm bụng khóc rấm rứt: “Chị ơi… em biết chị vẫn hận em vì đã giành mất A Thần.

Nhưng bây giờ em và anh ấy đều đã nhận đủ trừng phạt rồi.

Em xin chị… tha cho đứa bé được không?

Nó là hy vọng duy nhất của bọn em…”

Hạo Tư Thần trên giường bệnh giận đến mức gần như bật dậy: “Từ Vãn Dung! Cô đừng có ăn nói bậy bạ!

Đứa bé này chắc chắn là con của tôi!

Nửa năm nay, Miểu Miểu chỉ ở bên mình tôi thôi!”

Tôi cười nhạt: “Vậy à? Anh chắc chắn như vậy sao?”

Câu nói của tôi khiến ông bà Hạo lập tức cảnh giác.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)