Chương 4 - Lời Hứa Trong Đêm Tân Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi luôn giữ im lặng và một vẻ điềm tĩnh gần như lạnh lùng.

Đến giờ ăn thì ăn, đến lúc nghỉ thì nghỉ, âm thầm chờ đợi thời cơ mấu chốt.

Trong lúc ấy, thỉnh thoảng tôi cảm nhận được một ánh mắt khác biệt với đám đông — ánh mắt dò xét đến từ một sĩ quan cấp cao hơn.

Từ cầu vai có thể thấy anh ta giữ chức vụ không nhỏ.

Thân hình thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Ánh mắt anh ta khi nhìn tôi mang theo sự đánh giá, nhưng không hề có khinh thường.

Sau này tôi mới biết, anh ta tên là Tư Du Thần, là đội trưởng đặc nhiệm mới được điều đến, cấp bậc còn cao hơn Khương Mục Tư.

6

Và rồi đến bước quan trọng — nhận thi thể.

Dưới sự dẫn dắt của người phụ trách, tôi được đưa đến một căn phòng trang nghiêm được sắp xếp tạm thời.

Bên trong là một thi thể phủ khăn trắng.

Mấy vị lãnh đạo, người phụ trách vụ việc, cùng một số đồng chí quan tâm đều có mặt, bao gồm cả Tô Lệ Nhiên, cô ta đứng phía sau đám đông, dáng vẻ như đang hóng kịch vui.

Tấm khăn trắng được từ từ kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt đã bị bom nổ và nước mưa ngâm đến biến dạng, chỉ còn lờ mờ nhận ra vài nét.

Phần thân thể cũng có nhiều vết thương nặng.

Lãnh đạo nghiêm trọng nói:

“Đồng chí Giang Nam Hạ, sau khi chúng tôi xác minh từ nhiều nguồn, có thể khẳng định đây chính là thi thể của đội trưởng Khương Mục Tư. Do tính chất nhiệm vụ đặc biệt và điều kiện môi trường khắc nghiệt, thi thể bảo quản rất khó khăn, xin cô… hãy xác nhận lần cuối.”

Tất cả mọi người đều nhìn tôi, chờ tôi bật khóc gào thét.

Tôi bước tới, chăm chú quan sát thi thể ấy từng chút một — từ mái tóc cho đến tận bàn chân, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, không phải vì đau buồn, mà là vì phẫn nộ và hưng phấn — vì tôi sắp vạch trần sự dối trá này.

Lâu sau, tôi ngẩng đầu, mặt còn vương nước mắt, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng suốt, giọng nói vang lên rõ ràng:

“Lãnh đạo, các đồng chí, người này… không phải là chồng tôi — Khương Mục Tư.”

“Cái gì?”

Câu nói như sét đánh giữa trời quang, làm cả căn phòng rúng động.

“Chị dâu… chị có phải đau lòng quá nên…”

Viên sĩ quan phụ trách cố gắng giải thích.

“Không, tôi hoàn toàn tỉnh táo.”

Tôi cắt ngang, ánh mắt sắc như dao quét qua từng người.

“Tôi và Khương Mục Tư là vợ chồng, từng đầu gối tay ấp suốt năm năm. Cơ thể của anh ấy, tôi hiểu hơn bất kỳ ai.”

Tôi hít một hơi sâu, chỉ vào phần thân dưới bên trái của thi thể, dứt khoát nói:

“Phía mông trái của Khương Mục Tư, có một nốt ruồi màu nâu sẫm to bằng móng út. Nhưng thi thể này — không có.”

Vị trí kín đáo, dấu hiệu đặc biệt thế này — ngoài người vợ thân cận nhất, còn ai có thể biết rõ?

Tất cả mọi người đều chết lặng, đặc biệt là mấy sĩ quan nam, nét mặt đầy bối rối và kinh ngạc.

“Chuyện này… chuyện này…”

Viên sĩ quan phụ trách toát cả mồ hôi lạnh.

Ngay lúc ấy, một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên:

“Chị nói bậy! Làm sao chị biết chỗ đó? Mục Tư rõ ràng là…”

Là Tô Lệ Nhiên.

Cô ta hoảng hốt thốt lên, nói được nửa câu mới nhận ra mình đã lỡ lời, sắc mặt lập tức trắng bệch, kinh hoàng bịt miệng lại.

Nhưng đã muộn rồi.

Tất cả ánh mắt trong phòng — bao gồm cả ánh nhìn lạnh lẽo của Tư Du Thần — đồng loạt dồn về phía cô ta.

Tôi lập tức quay ngoắt lại, ánh mắt như mũi tên, giọng nói sắc bén cao vút vang lên, đầy chất vấn không thể chối cãi:

“Đồng chí Tô Lệ Nhiên, sao cô biết tôi nói bậy? Sao cô dám chắc ‘Mục Tư rõ ràng là’ không có? Lẽ nào… cô từng nhìn thấy?!”

7

“Tôi… tôi không có, tôi chỉ đoán bừa thôi!”

Tô Lệ Nhiên hoảng loạn xua tay, nói năng lộn xộn:

“Tôi chỉ nghĩ… có lẽ chị dâu quá đau lòng nên sinh ra ảo giác… hoặc nhớ nhầm…”

“Nhớ nhầm?”

Tôi lạnh lùng cười một tiếng, từng bước tiến về phía cô ta, giọng nói chất đầy mỉa mai và phẫn nộ:

“Đặc điểm ở vị trí kín đáo như vậy trên cơ thể chồng tôi, tôi mà có thể nhớ nhầm?”

“Còn cô thì sao, đồng chí Tô Lệ Nhiên? Một người nữ chưa lập gia đình như cô, dựa vào đâu mà dám chắc chắn đến mức nhảy ra phản bác lời tôi — người vợ hợp pháp?

Cô và chồng tôi… rốt cuộc có quan hệ gì? Cô hiểu anh ấy ‘rõ’ đến mức nào, mới có thể phản ứng ngay khi tôi nói ra đặc điểm cơ thể của anh ấy?”

“Cô… cô vu khống!”

Tô Lệ Nhiên bị tôi chất vấn đến lùi từng bước, mặt mày trắng bệch.

Những ánh mắt từng thương cảm cho cô ta lúc này cũng bắt đầu chuyển thành nghi ngờ và soi xét.

“Tôi vu khống sao?”

Tôi đảo mắt nhìn khắp xung quanh, giọng nghẹn ngào nhưng đầy khí thế:

“Các lãnh đạo, các đồng chí! Mọi người đều thấy cả rồi!

Chồng tôi – Khương Mục Tư – sống chết chưa rõ, thi thể cũng chưa xác minh được!

Hiện giờ ngay cả chuyện anh ấy có thực sự hy sinh hay không cũng chưa có bằng chứng!

Còn đồng chí Tô Lệ Nhiên, phản ứng của cô ấy có phải quá kỳ lạ không?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)