Chương 1 - Lời Hứa Trong Đêm Tân Hôn
Năm thứ năm sau khi kết hôn với đội trưởng đội đặc chiến, tôi nhận được tin anh ấy hy sinh từ đơn vị.
Tất cả mọi người đều khuyên tôi tái giá, chỉ có tôi là vẫn giữ trọn lời hứa trong đêm tân hôn: đời này kiếp này, chỉ có một đôi.
Từ đó về sau, tôi ở nhà chăm sóc mẹ chồng bị liệt suốt hai mươi năm.
Tóc tôi bạc trắng, dung nhan tàn tạ, thân thể lao lực đến suy sụp, bệnh tật triền miên, cuối cùng chết trước cả mẹ chồng.
Cho đến khi tôi chết, linh hồn lơ lửng trên không trung mới biết được sự thật.
Thì ra, người chồng đội trưởng đặc chiến của tôi vẫn chưa chết, mà đang sống cùng nữ văn công nổi bật năm xưa gần căn cứ quân đội nơi biên giới nước Đông Nam Á.
Thậm chí họ còn có một đứa con trai, bây giờ đã hơn hai mươi tuổi, một nhà ba người sum vầy hạnh phúc.
Thì ra, hai mươi mấy năm hy sinh của tôi, đều là công cốc.
Anh ta cưới tôi, chẳng qua chỉ để tìm một người giúp việc miễn phí, chăm sóc mẹ già liệt giường.
Sống lại một đời, tôi trở về cái ngày nhận được tin báo chồng mình – đội trưởng đặc chiến – đã hy sinh.
Lần này, tôi nhìn người lính trẻ đến từ đơn vị với vẻ thản nhiên:
“Tôi muốn cùng các cậu đến đơn vị, tự tay đón thi thể anh ấy về.”
1
“Chị dâu, xin chị nén bi thương… Đội trưởng Khương Mục Tư, trong một nhiệm vụ liên hợp chống khủng bố xuyên quốc gia, vì che chắn cho đồng đội mà anh dũng hy sinh.”
Người lính trẻ mặc quân phục chỉnh tề, thần sắc nghiêm túc đứng trước mặt tôi, giọng nói trầm trọng tuyên bố tin dữ như sét đánh ngang tai.
Tôi – Giang Nam Hạ – ngây người nhìn anh ta, tai ù đi.
Hy sinh?
Lại là câu nói ấy.
Từng chữ như lưỡi dao tẩm độc, đâm thẳng vào chỗ đau nhất trong tim tôi, cộng hưởng mãnh liệt với linh hồn chất chứa bất cam và oán hận trước khi chết của kiếp trước.
Nhưng, đây không phải kết thúc.
Tôi đã sống lại.
Tôi quay về năm hai mươi lăm tuổi, quay về khoảnh khắc đã thay đổi hoàn toàn số phận đời trước.
Sau cú sốc tột độ là ký ức tràn về như sóng triều – ký ức của kiếp trước.
Kiếp trước, khi nghe tin này, tôi ngất lịm tại chỗ.
Tỉnh lại rồi, phải đối mặt với đủ mọi lời khuyên: “Em còn trẻ, nên tái giá sớm.”
Chỉ có tôi là khăng khăng giữ lời hứa trong đêm tân hôn với Khương Mục Tư:
“Mục Tư, em – Giang Nam Hạ – đã gả cho anh, thì sẽ mãi mãi chỉ có một người, bất kể giàu nghèo, vinh nhục, sống chết, đều không phụ nhau.”
Tôi giữ lời hứa ấy, từ chối mọi mối mai.
Lúc đó, cha của Khương Mục Tư đã qua đời, trong nhà chỉ còn mẹ chồng bị liệt vì đột quỵ suốt nhiều năm.
Tôi nén nỗi đau mất chồng, lau khô nước mắt, dùng đôi vai gầy gánh vác gia đình tan nát ấy.
Hai mươi năm.
Tròn hai mươi năm.
Từ một người phụ nữ trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, dáng vẻ yểu điệu, tôi trở thành một bà lão tóc bạc, da dẻ sần sùi, lưng còng, dáng vẻ tiều tụy.
Ngày đêm chăm sóc mẹ chồng liệt giường: bón cơm, thay tã, xoa bóp, trở mình, sắc thuốc…
Lâu ngày mệt nhọc, ăn uống thiếu thốn khiến cơ thể tôi kiệt quệ, bệnh tật bám riết, gan bị tổn thương nghiêm trọng, cơ lưng cũng bị thoái hóa.
Mới bốn mươi lăm tuổi, tôi đã như ngọn đèn trước gió.
Mà đến lúc tôi chết, người mẹ chồng tôi hầu hạ suốt hai mươi năm ấy vẫn còn sống, dù yếu nhưng vẫn thở đều đặn trên giường.
Tôi cứ nghĩ cuộc đời mình, dù có khổ đau, cũng không thẹn với lòng, không thẹn với đất trời, không thẹn với Khương Mục Tư.
Cho đến khi tôi chết, linh hồn trôi lơ lửng, tôi mới thấy rõ chân tướng.
Khương Mục Tư, anh ta hoàn toàn không chết.
Năm đó, anh ta lấy lý do bị chấn thương đầu trong nhiệm vụ nên “mất trí nhớ”, rồi thuận lý thành chương ở lại gần căn cứ quân sự thuộc quốc gia Đông Nam Á, sống cùng người yêu cũ – tốp văn công hàng đầu – Tô Lệ Nhiên.
Bọn họ sớm đã có một đứa con trai, khi tôi chết, đứa bé đó đã hơn hai mươi tuổi, tốt nghiệp đại học rồi.
Tôi nhìn bọn họ sống vui vẻ bên nhau, nhìn Khương Mục Tư dùng số tiền trợ cấp tử sĩ vốn nên thuộc về vợ chính thức là tôi, để mua váy đẹp cho Tô Lệ Nhiên, cho con trai đi du học.
Mà tôi – người vợ được cưới hỏi đàng hoàng – trong mắt anh ta và mẹ anh ta, chỉ là một bảo mẫu miễn phí, chuyên dùng để hầu hạ mẹ già liệt giường.
Một kẻ ngu ngốc, bị lợi dụng đến tận xương tủy mà vẫn chẳng hề hay biết, đến chết vẫn u mê.
Hai mươi năm thanh xuân sức khỏe, tất cả những gì tôi bỏ ra…
Tất cả đều đổ cho chó ăn!
2
“Nam Hạ? Nam Hạ, con không sao chứ?”
Tiếng gọi nghẹn ngào từ chiếc giường bên cạnh kéo tôi ra khỏi ký ức lạnh lẽo.
Tôi quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường — mẹ chồng tôi — lúc này nước mắt giàn giụa, trông như đau lòng đến tận xương tủy.
Kiếp trước, chính dáng vẻ “đáng thương vì mất con trai độc nhất” của bà ta đã khiến tôi mềm lòng, nảy sinh thương xót vô hạn, mới quyết tâm thay Khương Mục Tư báo hiếu mẹ già.