Chương 2 - Lời Hứa Thiếu Một Xu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

02

“Em đang xem gì vậy?”

Cố Ngôn tắm xong bước ra, vừa lau tóc vừa nhìn thấy tờ hóa đơn trên tay tôi, ánh mắt thoáng lóe lên.

“À, cái này,” anh tự nhiên lấy lại, “một nhân viên công ty, vợ vừa sinh, hoàn cảnh khó khăn nên anh giúp đỡ một chút.”

“Nhân viên nào mà may mắn vậy?” tôi hỏi.

“Em không biết đâu, người mới.” Cố Ngôn vo tờ hóa đơn lại, ném ngay vào thùng rác.

Động tác quá nhanh, giống như đang vội vàng hủy chứng cứ.

Tôi nhìn chằm chằm vào cục giấy trắng trong thùng rác, không hỏi thêm gì nữa.

Đêm đó, Cố Ngôn ngủ rất say, hô hấp đều đặn.

Còn tôi, không thể chợp mắt.

Tôi lặng lẽ rời khỏi giường, vào phòng làm việc, mở máy tính của anh.

Mật khẩu là ngày sinh của tôi.

Từ trước đến nay tôi chưa từng kiểm tra gì của anh, vì anh từng nói: “Tin tưởng là nền tảng của hôn nhân.”

Nhưng giờ, nền tảng ấy đã có một vết nứt rõ rệt.

Tôi không xem WeChat hay email của anh, như vậy quá sơ đẳng.

Tôi đăng nhập thẳng vào tài khoản ngân hàng online của anh.

Và tôi nhìn thấy.

Ngoài khoản 13.145,21 gửi cho tôi mỗi tháng, còn có một khoản cố định khác.

52.013,14 đồng.

Người nhận là một quỹ từ thiện tên “Nắng Ấm”.

Anh yêu em một đời một kiếp.

Một đời một kiếp anh yêu em.

Những con số châm biếm đến nhức nhối.

Tôi mở trang web của quỹ, ngay trên trang chủ ghi rõ:

“Chuyên hỗ trợ pháp lý và tài chính cho các bà mẹ đơn thân.”

Tim tôi từng chút từng chút chìm xuống.

Tôi kiểm tra thời gian bắt đầu của khoản tiền này.

Một năm trước.

Có nghĩa là “bà mẹ đơn thân” này đã tồn tại ít nhất một năm nay.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Tôi không thể chỉ dựa vào đây để kết luận.

Tôi cần chứng cứ.

Một bằng chứng khiến anh không thể chối cãi.

Ánh mắt tôi dừng lại ở tờ hóa đơn anh ném vào thùng rác.

Tôi quay lại phòng ngủ, nhặt cục giấy đó lên.

Cẩn thận mở ra.

Cuối tờ hóa đơn có một hàng chữ nhỏ.

“Điểm thành viên đã cộng, chủ thẻ: Bạch tiểu thư.”

Bạch tiểu thư.

Không phải là “nhân viên mới hoàn cảnh khó khăn” như anh nói.

Mà là một người phụ nữ.

03

“Cố Ngôn, chúng ta nói chuyện đi.”

Sáng hôm sau, Cố Ngôn đang thắt cà vạt chuẩn bị ra ngoài, tôi gọi anh lại.

Tôi đặt tờ hóa đơn đã được vuốt phẳng và bảng sao kê ngân hàng in ra trước mặt anh.

“Người tên ‘cô Bạch’ này, chính là vợ của cậu nhân viên hoàn cảnh khó khăn mà anh nói à?”

“Còn ‘Quỹ Nắng Ấm’ này, cũng là vì cô ta mà anh quyên góp?”

Sắc mặt Cố Ngôn thoáng chốc trắng bệch.

Môi anh mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra lời nào.

Sự im lặng chính là câu trả lời rõ nhất.

Rất lâu sau, anh mới khàn giọng mở miệng.

“Niệm Niệm, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)