Chương 5 - Lời Hứa Giữa Hai Thế Giới
Tạ Hoài Cẩn còn dịu dàng bôi kem dưỡng thai cho cô ta, hai chân họ quấn lấy nhau, tư thế cực kỳ mập mờ.
Chưa hết, còn có ảnh cũ hơn — địa điểm chính là phòng cưới của Lâm Vụ Tang và Tạ Hoài Cẩn!
Giống hệt như lời người giúp việc nói, Tạ Hoài Cẩn thực sự đã để Lâm Tiểu Tiểu ngang nhiên bước vào nhà, thậm chí làm chuyện đó trên chính giường cưới của cô!
Lâm Tiểu Tiểu còn mặc… đồ ngủ của cô!
Lâm Vụ Tang nhớ lại ba năm cô vật lộn để sống sót.
Một bộ đồ mặc suốt hai tháng, rách rưới đến nổi cứng, bốc mùi chua đến mức ruồi cũng không dám bu quanh.
Thậm chí một cái giường tử tế để ngủ cũng là điều xa xỉ.
Vậy mà Lâm Tiểu Tiểu thì sao? Hưởng hết tất cả mọi thứ thuộc về cô.
【Lâm Vụ Tang, giường cưới của cô thật sự rất thoải mái đấy. Nhưng phải công nhận, chồng cô còn khiến tôi sung sướng hơn.”
“Ba năm cô vắng mặt, chúng tôi đã thử đủ mọi tư thế rồi, chắc cô chưa từng làm mấy thứ đó đâu nhỉ?】
Trong đầu Lâm Vụ Tang như hiện lên đủ mọi hình ảnh ghê tởm của hai người họ trong từng góc nhà.
Buồn nôn!
Nhưng cô lại thản nhiên tắt điện thoại.
Nếu là mấy ngày trước, có lẽ cô đã bật khóc như kẻ mất hồn.
Nhưng giờ đây, cô chẳng còn chút hy vọng nào với Tạ Hoài Cẩn nữa rồi.
Hai ngày sau, Tạ Hoài Cẩn quay trở về.
Anh mở cửa bước vào, tay ôm một bó hồng phấn tươi rói, tay kia xách theo hộp bánh ngọt nổi tiếng bên khu đông — loại mà phải xếp hàng hai tiếng mới mua được.
Khuôn mặt anh nở nụ cười dịu dàng:
“Vụ Tang, anh về rồi đây.”
Lâm Vụ Tang ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn anh.
Anh lập tức bước lại gần, định ôm cô vào lòng:
“Mấy hôm nay bận quá không gọi điện cho em được, có nhớ anh không?”
Lâm Vụ Tang nghiêng người né tránh vòng tay anh.
Tạ Hoài Cẩn khựng lại một giây, rồi vẫn mỉm cười:
“Có vẻ Vụ Tang của anh giận rồi.”
“Nhưng anh đã chuẩn bị bất ngờ cho em, chắc chắn sẽ khiến em vui. Mình đi nhé!”
Không chờ cô đồng ý, anh lập tức gọi đội trang điểm đến làm tóc, trang điểm cho cô.
Anh còn quỳ gối trước mặt cô, tự tay mang giày, rồi bế cô lên xe.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một sảnh tiệc lộng lẫy.
Bên ngoài được trang trí bằng hoa tươi, tạo thành dòng chữ:
【Chúc mừng sinh nhật Vụ Tang yêu dấu!】
Lâm Vụ Tang sững người.
Cô chợt nhớ ra, hôm nay là sinh nhật mình.
Đã ba năm rồi, cô chưa từng có một sinh nhật đúng nghĩa.
Năm đó, lúc trốn chạy và sống lang thang trên phố, đúng vào sinh nhật.
Gió lạnh rít qua từng cơn.
Không có bánh kem.
Không có nến.
Chỉ có nửa cái bánh mì kem đã mốc và một que khoai tây chiên cháy đen.
Đôi bàn tay đầy thương tích của cô nâng nửa cái bánh lên, cẩn thận cắm que khoai vào giữa.
“Vụ Tang, sinh nhật năm nay, anh sẽ khiến em trở thành nữ chính hạnh phúc nhất. Có được không?”
Giọng nói của Tạ Hoài Cẩn vang lên bên tai cô.
Lâm Vụ Tang chỉ cụp mắt xuống, không trả lời.
Tạ Hoài Cẩn nắm tay cô, chậm rãi bước vào lễ đường.
Anh đã vận chuyển bằng đường hàng không vô số hoa hồng nhung đỏ từ Ecuador để trang trí cho tiệc sinh nhật của cô.
Từ sân khấu lớn đến họa tiết khăn trải bàn, tất cả đều được chọn lựa tỉ mỉ theo sở thích của cô.
Ngay cả ba mẹ Lâm cũng có mặt trong buổi tiệc hôm ấy.
Các vị khách không khỏi xuýt xoa:
“Cô Lâm thật có phúc, có một người chồng chẳng màng lời đồn, trước sau như một vẫn yêu thương cô ấy!”
“Đúng đó, ghen tỵ thật! Cầu đâu ra được người đàn ông như thế chứ!”
Từ đầu đến cuối, Lâm Vụ Tang đều giữ nụ cười trên môi.
Nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt.
Tạ Hoài Cẩn khoác vai cô cười nói:
“Có ghen tỵ cũng vô ích, tôi chỉ yêu mình Vụ Tang thôi.”
Thế nhưng không lâu sau, một vị khách không mời đã xuất hiện.
Là Lâm Tiểu Tiểu.
Cô ta mặc một bộ đồ mỏng manh, sắc mặt nhợt nhạt.
Tạ Hoài Cẩn thoáng biến sắc, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên quay sang Lâm Vụ Tang:
“Vụ Tang, anh bảo chuyên viên trang điểm dẫn em đi dặm lại lớp trang điểm, làm nữ chính xinh đẹp nhất hôm nay nhé.”
Lâm Vụ Tang gật đầu, đi theo thợ trang điểm rời khỏi.
Cô chỉ tô lại một chút son môi rồi lập tức quay lại.
Nhưng Tạ Hoài Cẩn đã biến mất.
Lâm Vụ Tang đang định rời khỏi, thì nghe thấy âm thanh mờ mờ truyền ra từ phòng nghỉ bên cạnh.
Cô tiến đến gần, và nhìn thấy — chính là Tạ Hoài Cẩn và Lâm Tiểu Tiểu.
Tạ Hoài Cẩn đang ôm Lâm Tiểu Tiểu ngồi trên đùi mình, hai người hôn nhau đến quên trời đất.
“Sao em lại đến đây bất ngờ vậy?”
“Em và chị cùng sinh nhật mà. Nhìn anh chuẩn bị sinh nhật cho chị đẹp quá, em cũng muốn có một buổi như vậy.”
Lâm Tiểu Tiểu làm nũng trong lòng anh.
“Vậy lần sau anh bù cho em…”
“Em không cần! Em muốn là hôm nay!”
ĐỌC TIẾP :