Chương 17 - Lời Hứa Giữa Hai Thế Giới

Họ bước lên một chiếc Rolls-Royce và rời đi nhanh chóng.

Tạ Hoài Cẩn chỉ có thể trơ mắt nhìn đèn đuôi xe khuất dần khỏi tầm nhìn, trong lòng như bị hàng vạn con sâu cắn xé, đau đến muốn nghẹt thở.

Trên xe, Lâm Vụ Tang liếc nhìn gương chiếu hậu, vẻ mặt lạnh lùng.

Thương Hạc Kinh nhìn theo ánh mắt cô: “Là anh ta sao?”

Lâm Vụ Tang thu lại tầm mắt, khẽ gật đầu.

“Nếu em không muốn gặp, có thể không tham dự dạ tiệc tối nay. Về nghỉ sớm đi.” Thương Hạc Kinh đề nghị.

Nhưng Lâm Vụ Tang lắc đầu: “Không cần. Chỉ là một Tạ Hoài Cẩn, chưa đủ để khiến em phải né tránh.”

Từ đầu đến cuối, Lâm Vụ Tang chưa từng làm sai điều gì. Sai là bọn họ, cô hà cớ gì phải trốn?

Cô không những sẽ không tránh mặt, mà còn muốn đường đường chính chính xuất hiện, trở thành tiêu điểm của buổi tiệc, cho tất cả mọi người thấy — Lâm Vụ Tang, không bao giờ bị đè bẹp bởi những lời đàm tiếu.

Những quy tắc sáo rỗng của thế gian, đừng mong ràng buộc được cô.

Tại dạ tiệc, ánh đèn pha lê phản chiếu thành những dải sáng lấp lánh.

Lâm Vụ Tang diện lễ phục lộng lẫy, tay cầm ly champagne, điềm nhiên trò chuyện với đại diện các nước châu Âu.

Từ một cô gái lang thang đầu đường không biết tiếng, chỉ trong một tháng cô đã nói tiếng Pháp trôi chảy. Quan điểm kinh doanh sắc sảo của cô lập tức trở thành tâm điểm của cả hội trường.

Tạ Hoài Cẩn vừa bước vào, ánh mắt liền bị Lâm Vụ Tang thu hút.

Anh ngẩn ngơ nhìn cô, đến mức rượu trong ly tràn ra lúc nào cũng không hay.

Bây giờ, Lâm Vụ Tang mang vẻ đẹp lạnh lùng, cao quý, chỉ cần đứng yên cũng đủ áp đảo cả hội trường, đẹp đến nghẹt thở.

Nhưng ánh mắt ấy, nụ cười ấy, vẫn là hình bóng thân quen trong ký ức của anh.

Nỗi nhớ Lâm Vụ Tang dâng trào như sóng lũ, cổ họng Tạ Hoài Cẩn nghẹn lại.

Anh muốn gọi tên cô, nhưng cô ở quá xa, hoàn toàn không chú ý đến anh.

Thấy Lâm Vụ Tang chuẩn bị rời đi, Tạ Hoài Cẩn không kìm nén được nữa, lao thẳng lên phía trước.

“Vụ Tang!…”

Thế nhưng, anh vừa bước vài bước đã bị người khác không khách khí đẩy ra.

“Làm gì thế? Người muốn nói chuyện với cô Lâm nhiều lắm rồi, chen cái gì mà chen?”

Tạ Hoài Cẩn mặc kệ, tiếp tục gọi với theo, nhưng Lâm Vụ Tang như không hề nghe thấy, quay người rời khỏi.

Tạ Hoài Cẩn không nhịn được nữa, liều mạng chen qua đám đông, chỉ mong có thể đến gần cô thêm một chút.

Anh muốn nói chuyện với cô!

Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng người, khi thân ảnh kia càng lúc càng gần, trong mắt Tạ Hoài Cẩn như lóe lên tia hy vọng.

Anh lập tức lao tới, vươn tay về phía Lâm Vụ Tang…

Tuy nhiên, còn chưa chạm được vào thì một bàn tay đã chộp lấy cổ tay anh, rồi là một cú vật qua vai gọn gàng và dứt khoát!

“A—!”

Tạ Hoài Cẩn ngã bịch xuống đất, đau đến mức các đường nét trên gương mặt co rúm lại.

Anh tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nghiến răng ken két:

“Thương Hạc Kinh! Anh lấy quyền gì mà đánh tôi?!”

“Lấy quyền gì sao?”

Khóe môi Thương Hạc Kinh cong lên một nụ cười lạnh nhạt:

“Vì anh không còn xứng đáng để chạm vào cô ấy nữa.”

“Xứng hay không không phải do anh quyết định!”

Tạ Hoài Cẩn đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu, hét về phía Lâm Vụ Tang đang ngồi trên xe:

“Vụ Tang, anh biết em thấy anh mà! Em ra đây, mình gặp nhau một lát được không?”

Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng tuyệt đối.

“Vụ Tang!”

Anh sốt ruột gọi, vừa bước lên một bước thì bị Thương Hạc Kinh giơ tay ngăn lại:

“Cô ấy không muốn gặp anh. Nếu anh còn dai dẳng, tôi sẽ cho người ném anh ra ngoài.”

Nhưng Tạ Hoài Cẩn hoàn toàn phớt lờ, tiếp tục gọi Lâm Vụ Tang:

“Vụ Tang! Tại sao em lại không chịu gặp anh? Nếu em thật sự buông bỏ được, thì đã chẳng trốn tránh thế này!…”

Chưa kịp nói hết câu, Thương Hạc Kinh đã ra lệnh cho vệ sĩ bắt lấy anh, rồi như ném rác, quẳng anh ra giữa đường.

Dù Tạ Hoài Cẩn có hét lớn thế nào, cũng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Anh chỉ có thể ngã sõng soài dưới đất, trơ mắt nhìn chiếc xe dần khuất trong màn đêm.

Trên xe, Lâm Vụ Tang nhắm mắt dưỡng thần.

Trước đó cô vừa bàn chuyện làm ăn với các đại diện tập đoàn lớn, vui quá nên uống hơi nhiều, đầu có chút choáng váng.

Nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt ai đó đang dán chặt vào mình.

“Sao vậy?”

Cô chậm rãi mở mắt, nhìn sang Thương Hạc Kinh.

“Em thật sự buông bỏ được anh ta rồi sao?”

Anh nhìn cô chăm chú.

Lâm Vụ Tang không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi vậy, liền tránh ánh mắt anh:

“Dĩ nhiên.”

Ánh mắt Thương Hạc Kinh dừng lại trên xấp tài liệu bên tay cô — toàn bộ đều là báo cáo về Tập đoàn Tạ thị.

Anh biết rõ đó là công việc, nhưng các dự án trên tay cô không chỉ có mỗi Tạ thị, vậy mà tần suất cô nghiên cứu về nó lại vượt xa những công ty khác.

“A Tang, nói dối là không tốt đâu.”

Lâm Vụ Tang khựng lại, chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh, cuối cùng nở một nụ cười nhạt.

“Đúng vậy, em chưa buông được.”

Giọng cô bình thản, nhưng lại chất chứa vô vàn lạnh lẽo:

“Vì thế, em muốn anh ta nếm trải cảm giác mất hết tất cả. Anh có biết vì sao tối nay em không chịu gặp anh ta không?”

“Vì em muốn lần tiếp theo gặp lại, anh ta phải quỳ xuống trước mặt em, van xin em buông tha.”

Lời vừa dứt, cô dường như thấy trong mắt Thương Hạc Kinh gợn lên một thoáng xao động.

Anh chắc không ngờ, người mà anh chi tiền khủng để tuyển về lại là một ‘kẻ điên’ ôm mối hận muốn trả thù.

“Xin lỗi nhé, đã khiến anh thất vọng.”

Nhưng cô không phải thánh nữ, cô không làm được chuyện tha thứ khi đã bị tổn thương đến mức tan nát.

Giờ đây, Tạ thị đang sụp đổ, có bao nhiêu người đang tranh giành miếng mồi ngon đó?

Tại sao cô lại không thể?

Cô không chỉ muốn, mà còn muốn tất cả.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)