Chương 7 - Lời Hứa Giữa Đêm Mưa
10
Triển lãm cá nhân của tôi được tổ chức tại trung tâm nghệ thuật, bức tranh kết thúc “Khi ánh sao rơi xuống” được một người mua giấu tên mua với giá cao ngất ngưởng.
Giang Dư Bạch đội mũ, đeo khẩu trang, trà trộn vào đám đông, lặng lẽ nhìn bức tranh ấy — trên nền đen thăm thẳm, một chiếc bóng đèn cũ kỹ lơ lửng, sợi tóc đèn le lói như sắp tắt đến nơi.
Đó chính là chiếc đèn từng dùng trong tầng hầm nơi chúng tôi sống khi xưa.
Tim anh ta bỗng siết lại đau nhói, tai ù đi, âm thanh ồn ào xung quanh chợt trở nên xa vắng.
“Giang Dư Bạch?” – có người nhận ra anh ta, hốt hoảng la lên.
Đèn flash lập tức nổ đom đóm, đám phóng viên chen chúc lại gần:
“Anh Giang, xin hỏi mối quan hệ hiện tại của anh với Lâm Tinh Vãn là gì?”
“Anh có phản hồi gì về scandal của Sở Dao gần đây?”
“Anh định giải quyết thế nào vụ tranh chấp bản quyền ca khúc Đêm Tối?”
Giang Dư Bạch gạt đám đông ra, loạng choạng bỏ chạy khỏi triển lãm.
Nhìn bóng lưng nhếch nhác của anh ta, tôi lại không thấy hả hê như từng tưởng tượng.
Trở về phòng thay đồ, Cố Chi Chu đang dùng bông cồn lau vết rượu vang trên váy tôi — do một vị tiểu thư nhà giàu “vô tình” hất đổ.
“Một phòng tranh bên Pháp muốn xin bản quyền trưng bày Ngân Hà ở nước ngoài.” – anh quỳ một gối xuống, giúp tôi thay giày.
“Tôi đã từ chối.”
“Tại sao?” – tôi hỏi.
“Bức tranh đó…” – anh nuốt khan, yết hầu khẽ động – “Cái xoáy nước em vẽ lúc phát bệnh… em dùng máu của anh.”
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Mấy tháng trước, tôi phát bệnh trong phòng vẽ, dùng dao gọt sơn rạch bảy đường lên cổ tay.
Cố Chi Chu phá tung cửa bị khóa trái, chiếc áo sơ mi trắng của anh nhuộm đỏ còn rực hơn cả màu sơn dầu trên toan vải.
Từ hôm đó, trước phòng vẽ có thêm một chiếc giường xếp.
Điện thoại rung trong túi xách.
Một số lạ gửi đến bức ảnh — Giang Dư Bạch nằm say xỉn trước cửa căn hộ cũ của chúng tôi, ôm chặt cuốn sổ phác họa tôi để lại.
Dòng chú thích: [Người em yêu từ đầu đến cuối vẫn là anh.]
Cố Chi Chu bất ngờ giật lấy điện thoại, ngón tay cái đặt lên môi tôi đang run rẩy:
“Muốn quay lại không?”
Ánh mắt anh dấy lên những cảm xúc tôi không sao hiểu nổi:
“Trước khi anh nhốt em lại.”
Tôi nắm lấy cà vạt anh, kéo xuống hôn.
Vị mặn của nước mắt len vào nụ hôn đầy hỗn loạn.
Anh mạnh mẽ ép tôi vào gương trang điểm, sau lưng vang lên tiếng điện thoại vỡ nát.
“Lần cuối cùng.” – anh cắn khẽ vành tai tôi thì thầm – “Nếu em còn vì anh ta mà khóc, anh sẽ đốt bản quyền Đêm Tối làm giấy tiền mã hóa cho anh ta.”
Mảnh điện thoại vỡ dưới đất vẫn còn sáng màn hình, tin nhắn của Giang Dư Bạch không ngừng hiện lên:
[Anh mua rồi, hoa chuông xanh em thích nhất.]
[Anh đang đợi em ở căn nhà cũ.]
[Làm ơn, nghe máy đi…]
Cố Chi Chu cúi người nhặt mảnh điện thoại lên, đột nhiên bật cười:
“Biết không? Hôm nay anh ta bị đèn đạo cụ rơi trúng, gãy ba ngón tay.”
Vỏ máy kim loại trong tay anh méo mó.
“Đáng tiếc thật, từ nay không thể đàn cho em nghe nữa rồi.”
Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố lúc 4 giờ sáng vẫn còn ánh đèn lấp lánh.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, tôi như thấy Giang Dư Bạch đứng trước cổng trường nơi chúng tôi lần đầu gặp nhau, sau lưng là cây đàn guitar cũ kỹ.
Nhưng khi tôi chớp mắt, chỉ còn gió đêm cuốn theo dải băng màu từ nhà đấu giá lướt qua bầu trời.