Chương 1 - Lời Hứa Chưa Trở Lại
Năm mười tám tuổi, tôi nhặt được một tên “đại ca”, tên này có máu mặt có tiếng trong trường, không ai muốn gần anh ấy cả.
Tôi đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn không thể làm cho trái tim anh ấy ấm lên. Sau đó, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ấy xuất hiện.
Lúc đó tôi mới nhận ra, anh ấy thật sự cũng có một mặt dịu dàng như vậu, chỉ là không phải dành cho tôi.
Ngày tôi quyết định buông tay anh, tôi đã nói dối rằng mình chỉ đi một lát rồi sẽ quay lại ngay.
Thế nhưng tôi không bao giờ quay lại nữa.
Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại nhau tại phim trường. Anh ấy giờ đây đã trở thành Ảnh đế, bắt lấy tôi mà chất vấn:
“Đi một lát rồi quay lại?”
“Em rốt cuộc đã đi đâu vậy?!”
01
Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Ảnh đế mới nổi Bùi Giác, chỉ cách phía sau tôi năm mét. Chỉ cần tôi quay lại, sẽ đối diện với anh ấy.
Phó đạo diễn nói:
” Bùi lão sư, cảnh tiếp theo là tái ngộ với người yêu cũ, anh cần thể hiện sự lưu luyến và không nỡ xa.”
Bùi Giác khẽ cười nhạt.
“Lưu luyến sao?”
Phó đạo diễn: “Anh thấy không ổn à?”
“Chỉ là người yêu cũ thôi, còn gì nữa mà để mà lưu luyến.”
Giọng anh ấy vẫn như trước, thoải mái và tự do. Năm mười tám tuổi, anh ấy cũng đã dùng giọng nói này, lúc nhẹ lúc nặng gọi tôi:
“Tuế Tuế.”
Cuộc thảo luận phía sau vẫn tiếp diễn. Phó đạo diễn nói gì đó tôi không nghe rõ. Nhưng giọng điệu xa cách của Bùi Giác lại truyền thẳng vào tai tôi:
“Người yêu cũ của tôi ấy à? Đã quên từ lâu rồi, tôi không có sở thích ăn cỏ cũ.”
Ồ, tôi là cỏ cũ sao? Tôi cũng không có ý định nhận lại anh ấy.
Cảnh quay kết thúc, mỗi người một ngả, vậy cũng tốt. Đang nghĩ vậy thì đồng nghiệp bên kia bỗng gọi tên tôi rất to:
“Tuế Tuế, đã tìm thấy đạo cụ chưa?”
02
Phía sau bỗng trở nên yên tĩnh.
Tôi ôm lấy đạo cụ, vội vàng chạy đi xa.
Bùi Giác không đuổi theo. Có lẽ anh ấy không nghe thấy. Hoặc có nghe, nhưng chẳng quan tâm.
Khi sắp xếp lại phim trường, tôi nói với đồng nghiệp:
“Lần sau cứ gọi Tiểu Trình, đừng gọi Tuế Tuế nữa.”
“Sao vậy? Tuế Tuế nghe hay mà.”
“Tiểu Trình nghe chuyên nghiệp hơn mà.”
Đồng nghiệp cười ha hả, tin vào lý do đó.
Đây là bộ phim đầu tiên tôi làm trợ lý đạo diễn. Trước khi nhận vai trò này, tôi đã biết nam chính là Bùi Giác.
Anh ấy là con nhà nòi nghệ thuật nên sở hữu vô số tài nguyên trong ngành, lại còn có thực lực diễn xuất rất tốt nên mới hai mươi lăm tuổi đã trở thành Ảnh đế.
Còn tôi đúng là không may, lại là mối tình đầu của anh ấy.
Tôi từng do dự, không biết có nên nhận công việc này hay không. Nhưng cuối cùng, vì không muốn bỏ lỡ cơ hội làm việc tốt như vậy nên tôi vẫn quyết định đến.
Tôi tự hứa với bản thân, nhất định sẽ cẩn thận không để anh ấy phát hiện ra tôi. Nếu không thì tôi tiêu đời thật rồi. Vì bảy năm trước, chúng tôi chia tay không mấy đẹp đẽ.
Trong lá thư chia tay năm đó, tôi viết:
“Tôi đã sớm biết anh là con nhà sao rồi. Tiếp cận anh chỉ vì muốn đào bới thông tin về gia đình anh, thật ra tôi chẳng thích dân côn đồ chút nào, tôi thích những chàng trai tri thức hơn. Từ giờ đừng gặp nhau nữa, tạm biệt.”
Chữ viết thì có vẻ tự do, nhưng khi rời đi tôi lại cực kỳ chật vật.
Không biết Bùi Giác cảm thấy thế nào khi đọc xong bức thư đó. Nhưng anh ấy là kiểu người rất để bụng. Nếu bị anh ấy bắt gặp, sự nghiệp của tôi chắc chẳng còn đường tiến.
Đồng nghiệp nói:
“Bùi Giác ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV, gen di truyền đỉnh thật đấy.”
“Không nghĩ thử xem ba mẹ anh ta là ai à, từng là Ảnh đế và Ảnh hậu đấy, sinh ra kiểu gì mà không đẹp hơn người thường.”
“Tớ thích phong thái của Bùi Giác! Nho nhã, thanh lịch, chắc hồi đi học là hotboy của trường rồi nhỉ?”
Tôi suýt nữa thì sặc.
Bùi Giác? Hotboy? Hai từ này có liên quan gì đến nhau không? Nghe sai hoàn toàn!
Anh ấy không chỉ không phải là hotboy mà còn là một tên côn đồ khét tiếng mà ai cũng muốn tránh xa.
Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên gặp anh ấy.
Lúc đó anh ấy vừa đánh nhau xong, trên người đầy vết bầm tím. Trời mưa tầm tã, người qua đường vội vã, còn anh ấy ngồi bất động bên lề như đã chết. Cho đến khi tôi tiến lại gần, anh ấy mới ngẩng lên:
“Cút.”
Giọng điệu lúc đó của anh ấy giống như một con chó điên, chỉ chực xé nát tôi. Nhưng tôi đã không cút đi mà chỉ run rẩy giơ cây dù hoa nhỏ lên che cho anh ấy.
Đó là khởi đầu của tôi và Bùi Giác.
Tôi lắc đầu, cố gạt những ký ức đó ra khỏi đầu.
Sau khi dàn dựng cảnh xong, tôi tranh thủ nghỉ ngơi. Phim trường quá ồn ào, tôi trốn vào cầu thang. Vừa đẩy cửa ra đã bị mùi thuốc lá làm sặc.
Bùi Giác đứng trong bóng tối, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở. Anh ấy nâng nhẹ mí mắt, nhìn tôi, vẫn là ánh mắt như ngày xưa.
03
Cầu thang rất tối, rất yên tĩnh.
“…Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.”
Tôi cúi đầu rồi định bước đi.
Bùi Giác lại gọi tôi lại:
“Em làm công việc gì?”
“Trợ lý đạo diễn.”
“Mới tốt nghiệp à?”
“Ừ.”
“Mới tốt nghiệp đã có thể làm trợ lý cho đạo diễn Trương, giỏi đấy.”
“Cảm ơn Bùi lão sư.”
“Em bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
Anh ấy khẽ cười, giọng điệu lười biếng:
“Chúng ta bằng tuổi, em lại gọi tôi là lão sư ?”
“Phó đạo diễn cũng gọi anh là lão sư, anh ấy đã bốn mươi ba tuổi rồi.”
“Vậy gọi thêm lần nữa đi.”
Tôi: ?
Tôi đành cứng rắn gọi:
” Bùi lão sư.”
Trong bóng tối nên tôi không nhìn rõ nhưng dường như, Bùi Giác khẽ nhếch môi?
Nhưng đó là nụ cười lạnh lùng, không chút cảm xúc nào. Tôi cảm thấy gai người. Nhưng trong lòng vẫn có chút may mắn, chắc chắn anh ấy không nhận ra tôi.
So với bảy năm trước, tôi gần như đã thay đổi hoàn toàn. Từ một cô gái gầy gò, mặt mũi xanh xao, giờ đã thành một người được khen là xinh đẹp. Ngay cả họ hàng trong nhà còn suýt không nhận ra tôi, huống hồ gì lúc này lại đang đứng trong bóng tối.
“Bùi lão sư, anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước.”
“Đợi đã.” Anh ấy lại gọi tôi lần nữa.
“Em tên gì?”
Bùi Giác hỏi bất ngờ.
04
“Tôi tên là Trình Tuế Nghi. Tôi tên, Trình Tuế Nghi.”
“Đã từng dùng tên nào khác không?”
“Chưa từng.”
Bùi Giác im lặng. Trán tôi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trước đây tôi từng tên là Trình Á Nam nhưng sau này đã đổi tên. Anh ấy từng lừa tôi, giờ tôi lừa lại anh ấy một lần, xem như huề nhau.
Mùa hè năm tôi học lớp 10, tôi nhặt được Bùi Giác ở góc phố. Anh ấy nói mình không có nơi nào để đi, cũng không có người thân.
Tôi đã tin. Tôi tưởng anh ấy giống tôi, là một đứa trẻ nghèo không ai cần.
Hồi nhỏ, vì tôi là con gái nên mẹ tôi ghét bỏ tôi. Bà và ba tôi ly hôn, rồi mỗi người đều lập gia đình mới, lại sinh thêm con trai. Họ đều không muốn nuôi tôi, nên tôi bị gửi gắm đến sống ở tầng hầm nhà dì.
Từ nhỏ, tôi đã rất ngoan. Vì tôi biết, chỉ có ngoan ngoãn hơn một chút thì ít nhất vẫn còn có cơm ăn.
Tôi và Bùi Giác là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Anh ấy hút thuốc, đánh nhau, không chuyện gì xấu mà không làm. Còn tôi thì hướng nội, yên tĩnh, ngoài việc học ra chẳng biết gì khác.
Năm lớp 11, tôi và Bùi Giác được xếp cùng một lớp. Tôi ngồi bàn đầu, anh ấy ngồi bàn cuối. Không ai biết gia đình anh ấy làm gì, thậm chí có tin đồn nói rằng anh không cha không mẹ, không nơi nương tựa.
Ở trường, chúng tôi như hai người xa lạ chẳng quen biết gì mà lướt qua nhau, nhưng chẳng ai biết, cứ mỗi tối, Bùi Giác lại gõ vào cửa sổ tầng hầm.
Tôi dọn một chỗ nhỏ trên sàn để anh ấy nằm ngủ tạm. Sáng hôm sau, trước khi cả nhà dì tôi thức dậy, anh ấy đã sớm rời đi, như thể chưa từng xuất hiện.
Bùi Giác thường xuyên trốn học, cũng hay bị thương. Mỗi lần như vậy, tôi đều giúp anh băng bó. Anh nói:
“Trình Á Nam, em có thể nhẹ tay chút không?”
“Gọi tôi là Tuế Tuế.”
“Ồ, bạn học Tuế Tuế.”
Tuế Tuế là tên gọi ở nhà của tôi, do bà ngoại quá cố đặt. So với Trình Á Nam, tôi thích cái tên này hơn.
Vì Bùi Giác thường xuyên đến ngủ nhờ, tôi liền vô thức cho rằng anh ấy còn đáng thương hơn tôi. Ngoài ra, tôi còn nảy sinh một ảo tưởng—
Khi tôi quên mang sách lên lớp và bị giáo viên hỏi, Bùi Giác từ bàn cuối đi lên bàn đầu, đặt sách của mình lên bàn tôi; khi tôi bị học sinh lớp khác bắt nạt, không biết phải đối đáp thế nào, Bùi Giác sẽ đứng trước mặt tôi, nói rằng tôi là người anh ấy bảo vệ.
Tôi đã nhầm tưởng rằng chúng tôi đồng cảm với nhau. Cho đến sau này, tôi mới hiểu, chẳng hề có sự đồng cảm nào cả.
Bùi Giác là con nhà sao, gia đình anh ấy có vô số bất động sản và siêu xe. Một đôi giày của anh ấy có thể mua được quần áo của tôi trong cả một mùa. Anh ấy chỉ đang lợi dụng tôi để làm trái ý gia đình mình mà thôi.
Tôi phát hiện ra điều này từ lúc nào nhỉ? Có lẽ là vào ngày Tô Châu Nhiên xuất hiện.
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi tôi trở lại phim trường, một ly trà sữa đã được nhét vào tay tôi. Đồng nghiệp nói:
“Tô Châu Nhiên lại đến thăm đoàn phim, mua trà sữa cho mọi người. Nhìn kìa! Bạch phú mỹ và Ảnh đế đứng cạnh nhau, đúng là cặp đôi hoàn hảo!”
Tôi nhìn về phía xa thì thấyTô Châu Nhiên đang làm nũng, còn Bùi Giác nghiêng đầu, kiên nhẫn lắng nghe.
Tôi, cũng như mọi người, không thể rời mắt khỏi khung cảnh tuyệt đẹp đó.
Bất chợt, dường như có một cảm giác kỳ lạ, Bùi Giác quay đầu nhìn về phía tôi.