Chương 6 - Lo Sự Nghiệp Bên Thừa Tướng Thanh Tâm Quả Dục
6.
Mấy thiếu niên tức mà không dám nói, im lặng nhận việc rồi rời đi.
A Chiêu được nuông chiều từ bé, chưa phải làm việc nhà bao giờ.
Còn ta thì có siêu năng lực.
Nói đơn giản hơn thì việc gì cũng cao siêu hơn năng lực của ta.
Trừ nấu nước ra, ta không biết gì nữa.
Sau khi liên tục làm vỡ mấy chén trà, ta bỏ cuộc.
Quản gia tức giận đến mức râu dựng đứng: “Cô nói đi, rốt cuộc cô biết làm gì?”
Ta ngáp một cái: “Ngủ có tính không?”
Lửa giận của quản gia bỗng tắt ngấm.
Ông ấy vui vẻ giục: “Vậy làm cho tốt vào, đừng khiến ta thất vọng.”
[Ăn mặc đơn giản thế kia, trông như khúc gỗ, liệu đại nhân có động lòng không?]
Ta đờ đẫn ôm cái váy mỏng như cánh ve mà quản gia sai người mang tới.
Xã hội phong kiến cơ mà, sao ông lão này còn thoáng hơn cả ta vậy?
Tiếc rằng ông ấy đã đặt tấm lòng thành này nhầm chỗ.
Đại nhân của họ có làm ăn được gì đâu.
Nhưng không sao, ta bưng trà đến tâm sự với tỷ muội cũng được.
Chử Hoài Thâm đang phê duyệt công văn ở bàn.
Khi ngẩng lên, hắn chỉ nhìn ta giây lát rồi nhanh chóng quay đi.
Đúng là chính nhân quân tử.
“Ngồi đi, không cần câu nệ.”
Hắn day trán, hình như hơi bất đắc dĩ: “Tại ta quên dặn lão Nghiêm, sau này cô cứ coi nơi đây như nhà mình.”
[Nhưng với bên ngoài thì nên dùng thân phận gì nhỉ?]
Ta nghe thấy tiếng lòng dịu dàng của thừa tướng.
Ta chỉ sợ gây thêm rắc rối cho người khác.
Vì thế, ta quyết đoán quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
“Nếu đại nhân không chê, ta xin nhận ngài làm nghĩa phụ.”
Chén trà tuột khỏi tay Chử Hoài Thâm, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Ta vui vẻ lau vệt nước trên tay áo giúp hắn.
“Nghĩa phụ đại nhân, ngài bất cẩn quá, nhưng không sao, sau này ta sẽ hiếu thảo với ngài!”
Chử Hoài Thâm rút tay áo khỏi tay ta.
Nụ cười nhạt của hắn hơi gượng gạo: “Trông ta già lắm à?”
Ta nhạy bén nhận ra hắn hơi tức giận.
Nói thật lòng, Chử Hoài Thâm trẻ trung tuấn tú, dịu dàng nho nhã, nếu không bị bệnh thì hắn đã được nữ chính thu nhận vào hậu cung từ lâu.
Trong cuốn tiểu thuyết toàn tình tiết abc xyz này, Chử Hoài Thâm như một dòng nước trong.
Ta cần chỗ dựa này.
Nhưng Chử Hoài Thâm đã hai mươi tám, còn cơ thể của ta mới mười tám.
Nếu mặt dày kết bái tỷ muội với hắn thì lại thành lợi dụng người ta.
Ta tập trung, muốn nghe xem Chử Hoài Thâm nghĩ gì.
Nhưng năng lực đọc suy nghĩ như mất tác dụng, ta không nghe thấy gì hết.
Chử Hoài Thâm lắc đầu, thở dài.
“Thôi, cứ bảo bên ngoài rằng cô là biểu muội mà ta đón từ quê.”
“Vâng, đại biểu ca!” Ta mỉm cười ngọt ngào.
Gân xanh nổi gồ trên trán Chử Hoài Thâm, cuối cùng hắn vẫn nhịn được.
Tuyệt quá, lại là một ngày thành công thách thức giới hạn của nam nhân.