Chương 3 - Lọ Nước Hoa Hấp Dẫn

Nói gì thì nói, dù sao đối phương cũng là lãnh đạo công tác trên danh nghĩa của tôi, tôi vẫn phải biết thức thời biện bạch cho bản thân mình.

 

“Tôi không có dùng Chiêu Hồn Hương xịt lên người của cậu ta à, là con nhỏ đó tự mình xịt trộm đó nhé!”

 

Lý Hiểu Thanh có nằm mơ cũng không ngờ được, nước hoa mà cậu ta đã xài trộm, căn bản không phải nước hoa Chanel gì, mà chính là Chiêu Hồn Hương tôi sử dụng trong công việc.

 

Bởi vì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cần sử dụng Chiêu Hồn Hương, vì muốn tránh bị hoài nghi, nên tôi đã dùng thuật che mắt, biến cho nó trở thành hình dạng y hệt như lọ nước hoa Chanel từ mùi hương đến vỏ ngoài, để tiện đem theo bên mình.

 

Tôi cứ nghĩ sẽ không ai dám động vào đồ của tôi đâu, cho nên khi tôi đi vào phòng tắm lúc trưa mới đặt đại lọ nước hoa lên bàn.

 

Nhưng không ngờ chỉ vừa mới nhiêu đó thời gian, Lý Hiểu Thanh đã lén xịt trộm mất rồi.

 

Phải biết là, tuy đa số Chiêu Hồn Hương thường được sử dụng để trừng trị ác quỷ, nhưng thật ra xịt lên người sống thì tác dụng cũng như nhau cả, chỉ là hơi chậm một chút xíu thôi.

 

Đơn giản mà nói, chỉ cần ác quỷ vừa xịt lên người thì lập tức sẽ bị vô số lệ quỷ tìm đến và xâu xé nuốt chửng sạch sẽ.

 

Còn đối với con người, tuy cũng tỏa ra mùi hương để hấp dẫn lệ quỷ, nhưng không phải kiểu lập tức kéo đến vô số lệ quỷ, mà là từ từ mới lần lượt kéo đến.

 

Những con lệ quỷ cứ kéo đến từng con, cắn xé máu thịt và linh hồn của người xịt nước hoa, cho đến khi thể xác ch.ết đi mới hồn xiêu phách tán.

 

Như cái tên trước mặt nè, Mộ Khuyết cũng vì ngửi được mùi Chiêu Hồn Hương trên người của Lý Hiểu Thanh nên mới mò tới đây còn gì.

 

Hắn nghe tôi nói xong liền ngơ ngác một lúc, sau đó đưa bàn tay ra bấm bấm gì đó rồi bật cười ha hả.

 

“Quả đúng là nữ nhân đó tự tìm đường ch.ết, thật thú vị mà, đã hàng trăm năm ta không gặp được ai ngu xuẩn như thế rồi.”

 

Trong lòng tôi nghĩ: “Chứ còn gì nữa.”

 

Là Lý Hiểu Thanh tự lấy Chiêu Hồn Hương xịt lên người, cho nên chuyện này từ đầu đến cuối đều là nhân quả mà cậu ta tự chuốc lấy, chả liên quan một chút gì đến tôi cả.

 

Ban đầu tôi còn tốt bụng bảo cô ta trả tiền, chính là muốn cậu ta tự giải quyết cho xong nhân quả của bản thân, thân là chủ nhân của Chiêu Hồn Hương, còn có thể nghĩ cách để thu hồi Chiêu Hồn Hương trên người cậu ta.

 

Ấy vậy mà cậu ta lại không chịu đưa.

 

Vậy thì tôi cũng chỉ đành lực bất tòng tâm thôi.

 

Mà cái tên Mộ Khuyết trước mặt dường như được xem phim liền trở nên kích động hơn hẳn.

 

“Nói chứ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người sống sử dụng Chiêu Hồn Hương đấy, cũng không biết con lệ quỷ đầu tiên đến đây là con nào hầy…”

 

Hắn đang làu bàu bên tai tôi thì đột nhiên ánh mắt hắn chợt lóe lên.

 

“Đến rồi!...”

 

5.

 

Tôi ngây người ngước đầu lên, mới phát hiện nguyên dãy bóng đèn trên hành lang lúc chớp lúc tắt.

 

Một luồng khí lạnh đang ập đến.

 

Đó chính là quỷ khí. Luồng quỷ khí vô cùng nồng nặc.

 

Tiếp theo chính là…

 

“Áaaaaa!”

 

Tiếng hét thất thanh phát ra từ trong lớp học của tôi.

 

Mộ Khuyết kích động kéo tay tôi nói: “Đi, mau đi xem phim thôi!”

 

Tôi: “Ủa???”

 

Nói thật thì tôi chả muốn đến đó chút nào cả.

 

Suy cho cùng, cảnh tượng bị hàng vạn con quỷ nuốt chửng, tôi đã xem qua không biết bao nhiêu lần còn gì.

 

Bây giờ đối tượng đổi thành Lý Hiểu Thanh, hình như cũng không có gì đặc sắc đâu.

 

Ngược lại bởi vì là xác thịt của người sống, cảnh tượng đó sẽ càng máu thịt trộn lẫn hơn thôi.

 

Ọe… Nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn rồi.

 

Nhưng tôi không chống lại được lực kéo của Mộ Khuyết, chỉ đành chấp nhận số phận bị hắn kéo đến lớp.

 

Bên trong lớp học bốc ra mùi máu tanh thoang thoảng.

 

Lý Hiểu Thanh đang bị rất nhiều bạn học vây quanh, trên đùi toàn là máu, khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ.

 

Mà bên cạnh cậu ta có một con mèo hoang đã ngất lịm, trên mặt nó cũng đầy ắp máu me.

 

Tiếng gào thét của mọi người vang lên khắp nơi.

 

“Mau gọi xe cứu thương đi!”

 

6.

 

Sự việc Lý Hiểu Thanh bị cắn rất nhanh đã lan truyền khắp trường.

 

Từng nhóm wechat đang bàn tán xôn xao.

 

“Mọi người có nghe nói gì chưa? Lý Hiểu Thanh bên khoa báo chí đột nhiên bị một con mèo hoang cắn đấy! Tới nỗi nguyên cái chân toàn là máu không luôn!”

 

“Vậy thì lạ quá rồi nha, mèo hoang trường mình không phải ngoan lắm hả? Sao đột nhiên lại cắn người cơ chứ?”

 

“Thì đó, mỗi ngày tan học tớ đều cho đám mèo con đó ăn mà, mèo nhỏ như thế sao có thể cắn người đến chảy máu dữ vậy?”

 

“Tớ thấy chuyện này có hơi tà tính hầy. Tớ nghe người ta kể lại á, đột nhiên con mèo hoang đó như nổi cơn điên vậy nhào tới cắn người, quá kỳ quặc rồi đó!”