Chương 8 - Lỡ Miệng Gọi Giáo Sư Là Chồng Yêu Trước Toàn Trường
Trần Trì đáp:
“Giờ thì lại có thêm một chuyện khác.”
Trần Nhược Vũ như bị điểm huyệt, thấy Trần Trì định rời đi, liền bước tới.
Nhưng Trần Trì lập tức lùi lại một bước, kéo tôi về phía sau:
“Đừng lại gần tôi.”
“Tôi nhớ rất rõ, lúc cô tỏ tình, tôi đã từ chối rất rõ ràng rằng tôi không thích cô. Nhưng cô vẫn cố tình phớt lờ lời từ chối, bịa chuyện, tung tin đồn tôi cưỡng hôn cô trong trường, khiến tôi phải bỏ học.”
“Lên đại học, cô dựa vào việc cha mình là viện trưởng, nhiều lần xông vào văn phòng và ký túc của tôi, nhân danh quan tâm để áp đặt và can thiệp quá mức.”
Trần Ngư lẩm bẩm:
“Thảo nào ngày nào anh cũng lái xe hai tiếng đi làm, sống bên ngoài chứ không ở ký túc xá. Em còn cứ tưởng anh sợ nước ngập trong trường. Ai ngờ đúng là có thủy quái thật…”
Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Trần Nhược Vũ dần chuyển thành khinh miệt.
Thấy cô ta còn định tiếp tục gào thét, Trần Trì lại quay sang nhìn viện trưởng:
“Nếu tôi không nhớ nhầm, từng có một khoản kinh phí của hội đồng trường biến mất không rõ nguyên do.”
Sắc mặt viện trưởng lập tức thay đổi.
Ông ta giơ tay tát mạnh vào mặt Trần Nhược Vũ, rồi quay sang cười nịnh với Trần Trì:
“Xin lỗi giáo sư Trần, là tôi chiều hư con bé, nó không hiểu chuyện, mong thầy bỏ qua…”
Trần Trì hừ lạnh một tiếng, không buồn liếc lại, nắm tay tôi và Trần Ngư rời khỏi hiện trường.
Trên đường về, Trần Ngư lái xe, liên tục liếc nhìn gương chiếu hậu đầy tò mò.
Trần Trì vẫn nắm chặt tay tôi, khẽ nói:
“Em có giận không… chuyện anh nói chúng ta là thanh mai trúc mã ấy?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi:
“Bọn mình… có thật là thanh mai trúc mã không?”
Trần Trì cụp mắt, hàng mi đẹp khẽ rũ xuống:
“Xem ra… hồi đó em hôn trộm anh chẳng có ý định cho anh danh phận gì hết nhỉ… Ừm…”
Mặt tôi đỏ bừng, vội đưa tay bịt miệng anh lại:
“Không phải anh ngủ rồi à?!”
Trần Trì mặt dày vô sỉ, hôn lên lòng bàn tay tôi, rồi nắm chặt trong tay mình, cười nói:
“Nếu anh không giả vờ ngủ, thì làm sao bắt được con mèo con gan to đến thế.”
11.
Trần Ngư thở dài như bà cụ non:
“Thợ săn cao cấp thường xuất hiện dưới hình dạng con mồi. Tsk tsk… gặp kiểu đàn ông già đầu thế này thì chịu thôi, có cố cũng bị nắm thóp!”
“Này, Uyển Uyển à, bà xong rồi… bà sa vào lưới tình rồi!”
Tôi vừa định phản bác thì Trần Trì đã cúi người hôn lên môi tôi:
“Anh cũng sa vào lưới tình rồi.”
“Rất hạnh phúc, bé ngoan à.”
12. – Ngoại truyện
Dù tình yêu có ngọt ngào đến mấy, dù đàn ông có tuyệt vời đến mấy… cũng không chống lại nổi con số đỏ 59 điểm trên bảng điểm cuối kỳ.
Trần Trì chẳng thèm nhìn tôi.
Tôi bực bội đi tới, anh chỉ cười hiền rồi giơ tay ra, làm ra vẻ ngơ ngác:
“Sao vậy cục cưng? Để chồng xoa lưng cho em nha?”
Sau đó lại làm bộ ăn năn:
“Lần sau anh nhẹ tay hơn… bé cưng tha lỗi cho anh nha?”
Vừa nói vừa kéo tôi ngồi lên đùi mình, hôn chóc chóc từng cái một:
“Bé ngoan, tối nay cho chồng về phòng ngủ nha?”
Tôi lạnh lùng:
“Giáo sư Trần nên ngủ cùng với cái bảng điểm đi. Phòng làm việc hợp với anh đấy.”
Trần Trì không hề nổi giận, chỉ dụi cằm vào má tôi, râu lởm chởm cọ nhẹ:
“Bé ngoan… hay là em đánh anh hai cái cho hả giận nhé?”
“Giống như lần em đánh bọn bắt nạt em ấy?”
Tôi nhớ lại lúc bị bạo lực học đường, tôi từng cầm cây lau sàn dính phân của cô lao công nhét thẳng vào mồm bọn chúng… thở dài:
“Thôi đi, còn phải hôn anh nữa cơ mà.”
“Giờ cũng có thể mà.”
Trần Trì hôn tới khiến tôi choáng váng, quay mòng mòng.
“Bé ngoan, tối nay cho chồng về ngủ nha. Anh sẽ phục vụ em thật tốt, em nói dừng là dừng, tuyệt đối nghe lời vợ.”
“Giáo sư Trần cung cấp gói gia sư 1 kèm 1 độc quyền, em có muốn không?”
Chữ “sắc” là đầu mũi dao.
Đến lúc tôi nhận ra thì đã bị ép lên giường giảng bài rồi.
Nước mắt mơ hồ làm tôi không còn nhìn rõ cả đề.
Vậy mà Trần Trì vẫn rất hăng:
“Bé ngoan, tối nay mà không học được bài này thì đừng hòng đi ngủ nha.”
Tôi vừa khóc vừa nức nở.
Đàn ông ấy hả, cái miệng toàn nói dối! Một chữ cũng đừng tin!
13. – Ngoại truyện
Trần Ngư chen vào:
“Sao chẳng có đất diễn cho tui vậy hả?!”
Toàn trường còn đang chấn động, bao nhiêu ‘người nghĩa hiệp’ thi nhau hỏi danh tính nữ chính dám hôn giáo sư giữa chốn đông người.
“Hừm, ai như tui—ngay khi anh tui nói muốn yêu đương, tui đã chuẩn bị sẵn quà cho chị dâu rồi.”
Một cái áo hai dây lụa trắng xuyên thấu!
Trong thời đại ngây thơ nhất của cuộc đời, tôi đã lên mạng tìm cách giúp các cặp đôi yêu nhau trong sáng.
Các netizen đầy nhiệt tình đã đề cử món này.
Mua về rồi thì sao? Bị anh tui cấm chơi mạng luôn!
Ảnh bảo thế giới này đầy cám dỗ, kêu tui nên kết bạn ngoài đời.
Thế rồi năm nhất đại học, ảnh dúi cho tui một bức ảnh, bảo tui đi “kết bạn nhiệt tình” đi.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Trần Trì đỏ mặt!
Từ lúc ảnh nói muốn yêu đương đến khi tôi lên đại học, tôi còn tưởng mình bị ảo giác—rằng Trần Trì chưa từng nói câu đó.
Cơ mà… ông thần nghìn năm độc thân này cuối cùng cũng chịu “hoàn tục”, chẳng phải cũng nhờ tôi hay sao?!
…Tống Uyển đúng là một bé mèo đáng yêu giữa đời người.
Cơ mà lại là kiểu mèo nhỏ bướng bỉnh.
Lúc nào cũng thầm thì câu “ăn uống là bản năng của con người”, rồi gọi tôi là “chồng yêu”.
Trần Trì thì suốt ngày đi sau lưng tôi ghen bóng ghen gió.
Mỗi lần tôi ôm Uyển Uyển ngủ hay làm gì đó là y như rằng anh lại đứng sau lườm tôi như một bà vợ hờn dỗi.
Cho tới một ngày, anh hết chịu nổi, kéo tôi đi kiểm tra tâm lý.
Sau khi xác nhận tôi là “con gái thẳng 100%”, Trần Trì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hừ, nếu anh ấy dành một phần nhỏ tâm trí đó cho Uyển Uyển, thì vợ đã không suýt chạy mất rồi.
Trần Trì đúng là đồ ngốc si tình khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
Nếu tôi không giả bệnh, thì đời này anh ấy còn chẳng đuổi kịp vợ nữa là!
Để tôi tìm lại vũ khí bí mật bằng lụa trắng xuyên thấu của tôi giúp anh ấy một tay… Ể?
Vũ khí của tôi đâu rồi?
Hả?
Vũ khí bí mật của tôi đâu mất rồi, hôm đó Trần Trì rõ ràng để ở ngay đây mà???
Ai đã lấy trộm vũ khí tối thượng của tôi vậy hả?!