Chương 7 - Lỡ Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Chồng Cũ

22

“Chu Dã, anh bị bệnh à?”

Lần đầu tiên tôi chính thức mặt đối mặt với Hạ Nhan.

Trước đây hai bên chỉ đấu khẩu nhau trên mạng.

Hạ Nhan nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa sự độc ác và oán hận.

“Chu Dã, cô ta là ai vậy?”

Ha, còn giả vờ không quen tôi nữa.

Từ Chu Dã không trả lời cô ta, quay sang hỏi tôi: “Sao em lại tới đây?”

“Tôi nghe nói bác sĩ Trần đến, sợ anh xảy ra chuyện nên đến xem một chút.”

Diễn xuất của Hạ Nhan đúng là không đi làm diễn viên thì phí thật.

“Là anh bị sao à? Hay là…”

Cô ta liếc mắt nhìn tôi, “Cô là bạn anh ấy à? Cô bị bệnh gì à?”

Trán tôi bắt đầu giật giật, sao mà cô ta nhiều chuyện thế nhỉ?

“Cô mới có bệnh, cả nhà cô đều có bệnh.”

Từ Chu Dã lên tiếng ngăn lại: “Mặc Mặc.”

Là tôi quá vô lễ sao?

Ha, chưa đâu, còn có thể vô lễ hơn nữa đấy.

Hạ Nhan yểu điệu như Lâm Đại Ngọc, rơm rớm nước mắt: “Chu Dã, bạn anh ấy… tôi chỉ hỏi một câu thôi mà.”

“He he, đừng bạn tôi bạn tôi nữa, cô giờ lại giả vờ không quen tôi sao?”

“Cô đang nói gì vậy? Tôi thật sự không quen cô.”

Từ Chu Dã cũng nhìn chúng tôi đầy nghi hoặc.

23

Tình huống này chẳng khác gì mấy cảnh trong tiểu thuyết ngôn tình.

Chỉ khác là mấy nữ chính kia không có mồm, còn tôi thì miệng từng được khai quang — không mắng cho người ta khóc gọi mẹ thì tôi không mang họ Chu.

Tôi đứng hẳn lên giường, từ trên cao nhìn xuống cặp đôi chó mèo kia.

Tôi mở điện thoại, lôi ra cả đống ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.

Hạ Nhan là người có đầu óc, mỗi lần nhắn tin hay gửi ảnh đều nhanh tay thu hồi.

Nhưng tôi đâu phải đồ ngu, lần đầu thấy cô ta thu hồi là tôi đã đề phòng, sau đó toàn quay màn hình lại.

Hạ Nhan cuống lên giải thích với Từ Chu Dã: “Chu Dã, không phải em, thật sự không phải em.”

Tôi gật đầu lấy lệ: “Ừ ừ, không phải cô, cô là bé yêu của ảnh cơ mà.”

Từ Chu Dã nhìn mấy đoạn chat, sắc mặt càng lúc càng đen.

“Có phải em hay không, anh sẽ điều tra cho ra.”

“Nhưng anh muốn hỏi trước — sao em vào được đây?”

Chẳng phải anh đưa chìa khóa sao?

“Là Thanh Thanh đưa cho em, bảo là để em tiện chăm sóc anh.”

Tôi bật dậy: “Tôi biết ngay mà các người!!”

Tôi vừa định xả giận thì Từ Chu Dã đã vội vàng đỡ tôi: “Em cẩn thận một chút, em đang mang thai đấy!”

24

Hạ Nhan nhìn thấy hai người trước mắt thân mật như vậy thì mắt đỏ hoe.

Cô ta phải cố gắng biết bao nhiêu, mới một lần nữa trèo lên được con thuyền mang tên Từ Chu Dã.

Cô ta không muốn.

Cô ta không muốn trở về cuộc sống như trước kia.

Nếu năm đó cô ta không rời đi, thì người làm vợ tổng giám đốc bây giờ phải chăng là cô ta?

Giờ họ đã ly hôn rồi, tuyệt đối không thể để họ quay lại với nhau.

Rõ ràng Thanh Thanh từng nói với cô ta, rằng anh trai cô ấy không hề yêu người phụ nữ kia, chỉ là chịu áp lực từ cha mẹ mới cưới nhau thôi.

Cô ta là mối tình đầu của Từ Chu Dã, làm sao anh có thể quên được cô ta?

Không thể.

Không thể mất Từ Chu Dã.

Cũng không thể sống lại cuộc đời nghèo túng tăm tối kia nữa.

Nỗi sợ hãi về tương lai khiến cô ta mất hết lý trí.

Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt — đến lúc mọi người nhận ra thì Chu Mặc đã ngã xuống đất.

Một vũng máu đỏ tươi lan ra từ giữa hai chân cô ấy.

25

“Á——”

Nhìn thấy máu đỏ tươi chảy ra từ giữa hai chân, cơn đau lan khắp toàn thân.

Cảm giác như có thứ gì đó đang rút cạn khỏi cơ thể tôi.

Tôi hoảng hốt hét gọi Từ Chu Dã.

“Không sao đâu, đừng sợ.”

Từ Chu Dã đá văng Hạ Nhan sang một bên, bế tôi lên chạy thẳng tới bệnh viện.

Trên đường đi, anh không ngừng trấn an tôi.

Anh còn căng thẳng hơn cả tôi.

Kiểm tra xong, bác sĩ nói đứa bé không sao, chỉ là ra ít máu.

Tĩnh dưỡng một thời gian là ổn.

Bác sĩ kê thuốc dưỡng thai, nhìn Từ Chu Dã với vẻ khó nói, rồi vẫn mở miệng:

“Anh là bố kiểu gì vậy? Lo chăm vợ bầu mà để cô ấy ngã thế này, tôi cạn lời luôn đấy.”

“Anh như vậy mà cưới được hoa khôi trường chúng tôi á? M* càng nghĩ càng tức, tôi đến giờ còn chưa có bạn gái đây này!”

Từ Chu Dã: ?

Tôi: ??

“Đàn em?”

“Đàn chị! Cuối cùng chị cũng nhận ra em rồi!”

Bác sĩ trẻ rưng rưng nước mắt.

“Không có.”

Nước mắt thu lại ngay lập tức.

“Trước kia em còn theo đuổi chị nữa đó, học Y, chơi bóng rổ, quần lót đỏ!”

Quần lót đỏ!

Ồ ồ ồ! Nhớ ra rồi!

“Là em đó hả!”

Không ngờ tôi lại có mối quan hệ cứng cựa thế này.

“Chị Chu càng ngày càng đẹp, bây giờ còn đẹp hơn hồi đi học nữa!”

Đôi mắt cậu em sáng rực rỡ nhìn tôi không rời.

Một cái bóng đen vụt qua trước mặt tôi — Từ Chu Dã mặt lạnh tanh, đứng chắn ngay tầm nhìn của đàn em.

“Ê ê, em nói chuyện ngọt xớt vậy đó, em thích kiểu con gái nào, để chị giới thiệu cho!”

Tôi ngó đầu qua vai Từ Chu Dã, hỏi đùa.

Cậu em cũng ngó đầu ra, nhìn tôi sau lưng anh, mắt vẫn sáng long lanh.

“Giống chị là được rồi, ha ha ha ha.”

Từ Chu Dã vung bàn tay to bản che luôn mặt tôi, ôm lấy, đẩy tôi ra ngoài ngồi trên ghế chờ.

“Em ngồi ngoan ở đây, anh đi nói chuyện với ‘đàn em’ của em một chút.”

Cỡ mười phút sau, Từ Chu Dã bước ra.

Gương mặt rạng rỡ, như vừa hút được tinh khí vậy, tôi nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Có gì đó sai sai, rất sai.

Cậu em theo sau, sắc mặt u ám, như thể vừa bị ai vắt kiệt.

?

Tôi còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra thì đã bị Từ Chu Dã kéo lên xe đi mất.