Chương 7 - Livestream xem bói: Tà linh ăn chủ

Trong biệt thự yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng bước chân chậm rãi di chuyển của mọi người.

Đi lên hai tầng, Tạ Đường Đường đi sát bên tôi run rẩy lên tiếng:

"Thẩm đại sư, chính là chỗ này."

Cô ấy đưa tay chỉ vào một căn phòng cách đó không xa, "Nữu Nữu ở trong căn phòng đó."

Không cần cô ấy nói, tôi cũng đã chú ý đến phòng ngủ nằm ở cuối tầng ba.

Dưới sự vận hành của Vạn Sinh Đồng Thuật, từng lớp oán khí cuồn cuộn khắp tầng ba của biệt thự, càng vào sâu bên trong thì màu sắc càng đậm, đến cửa phòng ngủ thì gần như đã ngưng tụ thành thực thể.

Nhìn kỹ, bên trong dường như còn toát ra một luồng ánh sáng đỏ kỳ dị.

"Chúng ta thực sự phải đi qua đó sao?", Tạ Đường Đường sắp khóc đến nơi.

Tuy cô ấy không nhìn thấy oán khí, nhưng cũng có thể đoán được, căn phòng giấu t.h.i t.h.ể chắc chắn nguy hiểm hơn phòng khách của biệt thự rất nhiều.

Nghe vậy, trên mặt Hạ lão gia cũng lộ ra vẻ do dự.

Hạ Đông Minh vừa mới tỉnh lại, chỉ còn nửa cái mạng cũng kinh hãi nhìn cuối hành lang, trên mặt tràn đầy vẻ kháng cự.

Tạ Đường Đường xoa xoa da gà nổi lên trên cánh tay, sau khi do dự một hồi, yếu ớt lên tiếng:

"Cái đó... thực ra chúng ta không nhất thiết phải đi qua đó đúng không?"

"Chị, em cũng rất đau lòng cho Tiểu Đào, nhưng chuyện này chúng ta không cần phải đi theo chứ? Thẩm đại sư một mình đi là đủ rồi!"

Vừa nói, Tạ Đường Đường càng cảm thấy mình nói có lý:

"Chúng ta đi qua đó thì giúp được gì chứ? Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thẩm đại sư còn phải bận tâm chăm sóc chúng ta, đúng là vướng víu mà!"

"Phải không?"

Vừa rồi cô ấy thực sự là bị dọa choáng váng, mới mơ mơ màng màng đi theo.

Dù là xua đuổi tà linh hay hàng yêu phục ma, thì có liên quan gì đến cô, một người bình thường chứ?

Lời của Tạ Đường Đường khiến mọi người bừng tỉnh.

Hôm nay bọn họ đến đây vốn là vì sợ Tạ Tri Vi bị thần côn trên mạng lừa gạt, nên mới đi theo.

Bây giờ thực sự xảy ra chuyện, bọn họ có thể giúp được gì?

"Ta thấy Đường Đường nói đúng." Hạ lão gia ho nhẹ hai tiếng, "Chúng ta ở đây vướng víu, chỉ làm ảnh hưởng đến việc đại sư thi triển, chi bằng quay lại đợi tin tức..."

Hạ Đông Thăng nhìn về phía người vợ trong vòng tay.

Tạ Tri Vi nhìn ánh mắt của mọi người, nghiến răng: "Mọi người về đi, tôi phải nhìn Nữu Nữu rời đi mới được."

Hạ Đông Thăng thở dài: "Vi Vi, em nói gì vậy? Anh cũng là bố của Nữu Nữu, đương nhiên phải ở lại cùng em."

"Như vậy đi, anh đưa bố và Đông Minh ra xe trước, rồi quay lại tìm hai người."

Nghe vậy, nước mắt Tạ Tri Vi lại rơi xuống.

Trong cuộc đối thoại trên, tôi không hề đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Đợi mọi người đi hết, Tạ Tri Vi lại đột nhiên tiến lại gần tôi, hạ giọng nói nhỏ:

"Thẩm đại sư, tôi nghi ngờ người nhà tôi có vấn đề!"