Chương 4 - Livestream xem bói: Âm miếu bái quỷ

"Hương khói? Con hỏi hương khói làm gì?"

Nghe giọng mẹ gấp gáp,

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng tôi.

Có lẽ nhận ra thái độ của mình có vấn đề, mẹ tôi dịu giọng lại:

"Đường Đường à, con đừng trách mẹ căng thẳng, chuyện này dù sao cũng liên quan đến em con, trong lòng mẹ luôn không yên..."

"Số hương đó là mẹ đặc biệt tìm thầy xin, vốn đã không nhiều, hôm trước đã dùng hết rồi."

Dừng một chút, mẹ tôi nói tiếp:

"Nửa đêm nửa hôm thế này, sao con lại đột nhiên hỏi đến hương khói?"

Vừa nói, mẹ tôi đảo đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào tôi.

Không đúng.

Phản ứng của mẹ tôi quá bất thường.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên mặt mẹ, phác họa những nếp nhăn gồ ghề trên khuôn mặt bà.

Không biết có phải do tâm lý hay không, lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy người mẹ trước mặt vô cùng xa lạ.

Tôi nuốt nước bọt khó khăn, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Không có gì đâu ạ, con vừa lướt Zhihu thấy có người nói gần đây còn mấy ngôi miếu khá linh nghiệm, định mai đi lễ."

Mẹ tôi lại không đáp lời, cứ đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Dường như đang phán đoán lời tôi nói thật hay giả.

Một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng:

"Đường Đường, con đừng có làm bậy."

"Đi lễ cốt ở cái tâm chứ không phải ở số lượng, lỡ phạm phải điều kiêng kỵ, làm thần tiên nghĩ chúng ta không thành tâm thì không tốt."

Mẹ tôi đang ngăn cản tôi?

Chẳng lẽ bà biết điều gì đó?

Trong lòng tôi rối như tơ vò, hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường.

Miệng lại theo bản năng đáp lại, "Mẹ nói đúng ạ."

Không đợi mẹ tôi trả lời, tôi vội vàng nói nhanh:

"Mẹ, muộn rồi, con về phòng ngủ đây, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Khi nói câu này, tôi cẩn thận quan sát biểu hiện của mẹ.

Sợ bà lại có hành động kỳ quái nào đó.

Nhưng mẹ tôi không hề ngăn cản, ngược lại còn gật đầu tán thành:

"Đi đi, mai còn phải đến miếu hoàn nguyện nữa."

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt điện thoại đang giấu dưới vạt áo, nhanh chóng xoay người rời đi.

Mãi đến khi cánh cửa "cạch" một tiếng khóa lại, ánh mắt dán chặt vào lưng tôi mới biến mất.

Tôi mò mẫm ngồi xuống mép giường, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, tôi mới lại cầm điện thoại lên.

Lần này, Vân Sơn Đạo Nhân không bình luận gì.

Những khán giả khác trong phòng livestream thì đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

【Diễn đủ chưa? Rốt cuộc có đốt hương không?】

【Mê tín dị đoan, lừa gạt khán giả, báo cáo rồi, hừ.】

【Nửa đêm nửa hôm lừa người vui lắm à? Thật là hết nói nổi.】

【Tôi là fan lâu năm của chủ phòng, trước giờ cô ấy chưa bao giờ cố tình câu fame, mọi người đừng có ác ý như vậy.】

【Tầng trên là thủy quân hả???】

Thấy phòng livestream sắp sửa cãi nhau,

Lại nghĩ đến hành động kỳ lạ của mẹ tôi vừa rồi,

Tôi ổn định tinh thần, nói:

"Tôi vừa đặt đồ ở ngoài rồi, cửa hàng ở ngay dưới lầu, họ tự giao hàng, chắc sẽ đến sớm thôi."

Vừa dứt lời,

Chiếc điện thoại cá nhân đặt trên đầu giường bỗng nhiên rung lên.

Nhấn nút nghe, giọng nói hoang mang của một người đàn ông vọng ra từ đầu dây bên kia:

"Tôi đến tầng mười bốn rồi, cô có phải điền sai số phòng không, tầng này không có phòng 1404."