Chương 4 - Cuộc hành trình bí ẩn - Linh Nghiêm

Chương 4:
Người phụ nữ vừa dẫn cô đi vào trong vừa nói:
- Ta là ông bà ngoại chồng của cháu. – Bà cất giọng điềm đạm, thái độ nghiêm túc như củng cố niềm tin cho cô gái trẻ.

Linh Thảo ngoan ngoãn đáp như một lẽ tất yếu của con cá đã nằm sẵn trên thớt:
- Vâng.

Ông Hữu vào trước bật đèn, phòng khách tối om bỗng rực sáng. Một nhịp tim chết lặng của cô bắt đầu đập lại khi ánh sáng bao trùm. Bản tính của con người rất lạ, cùng một khung cảnh nhưng thời khắc ban đêm luôn tạo cho họ cái gì đó rùng rợn và dấy lên trong họ bao sự yếu mềm, nhưng khi ánh đèn rực lên, vẫn tại nơi ấy, họ lại tự tin hơn, nỗi sợ khiếp nhược bỗng chốc tĩnh lặng.

Linh Thảo thở phào vì vừa rồi cô vẫn lo lắng đập vào mắt là căn phòng khách giống trong mơ thì có lẽ cô chết mất.

Nơi đây cũng có tủ thờ nhưng bài vị chỉ có thờ hai hình chẳng phải dày đặc như trong giấc mộng, vả lại, không gian sáng sủa chứ chẳng phải u tối như trong tưởng tượng, khung cảnh hoàn toàn khác trong mơ khiến cô nhẹ nhõm rất nhiều. Duy chỉ có chú rể vẫn biệt dạng và người phụ nữ cũng chưa từng đề cập tới vấn đề đó cho cô.

Vợ chồng họ nghiêm trang đứng đối diện với bàn thờ, mỗi người cầm một nén nhang, người đàn ông mở miệng:

- Con là Điền Chính Hữu cùng vợ Trương Hà Phương thắp nén hương thông báo với tổ tiên của hai kiến họ về chuyện cưới vợ cho cháu trai. Từ hôm nay, Điền Thành Nghiêm không phải trai đơn thân mà đã có gia đình. Tương lai Thành Nghiêm cũng sẽ có con như bao người khác. Vì vậy kính xin cửu huyền hỉ xả, bao dung với sự tồn tại của Thành Nghiêm.

Linh Thảo đứng sau lưng, nghe rõ từng lời của ông, và cô nắm được một thông tin cần thiết… chồng cô dường như tên Thành Nghiêm… nhưng lời khấn vái của họ có ý nghĩa gì và hắn ta đang ở đâu? Tại sao họ phải hành động như hiện tại… Chung quy rất kì quặc.

Khi họ khấn xong, cắm nhang vào ly hương, nói với cô:
- Linh Thảo, cháu đốt nhang ra mắt cửu huyền thất tổ.

- Vâng… - Cô e ngại nhưng chẳng lấy lý do gì để từ chối, đành nhẫn nhịn làm theo.

Lúc cô cúi gập người, hình nộm bằng đất trong túi xách của bà Phương bỗng chốc chuyển động nhưng rất khẽ, không tạo nên điều bất thường, chỉ có duy nhất bà ấy cảm nhận được sự biến đổi ấy, ngay cả ông Hữu kề cạnh cũng chẳng nhận ra.

Cùng thời điểm hiện tại, ở một nơi khác, trong gian nhà không quá rộng, bốn vách tường cũ kĩ với lớp xi măng đã bắt đầu bong tróc vì sự phá hoại tàn bạo của thời gian… hoặc do sự âm u của nơi đây góp phần đẩy nhanh tiến trình biến hoá của mọi vật.
Căn nhà đã u sù nhưng chủ nhân của nó lại không bật đèn, ánh sáng thắp lên chủ yếu từ mấy chiếc đèn cầy bao quanh một thân xác nằm yên trên giường, đôi mắt hắn nhắm nghiền, cơ thể cao lớn với vô số vết thương lớn nhỏ chất chồng lên nhau nhưng chưa kéo da non, chúng hở ra trông rất đỗi tươi mới bởi máu vẫn không ngừng chảy.

Các tia sáng của đèn cầy chiếu rọi lên các ảnh thờ, lúc xẹt qua đôi mắt, khiến hai con mắt trở nên lấp lánh hệt như có linh hồn điều khiển tròng đen để chuyển động và tiêu cự của tất cả di ảnh phóng thẳng vào người chàng trai đang yên lặng chẳng khác một xác chết.

Người phụ nữ tóc bạc trắng, nhìn vẻ ngoài tuổi tác khá cao nhưng điệu bộ vô cùng khoẻ khoắn. Bà bước đi thoăn thoắt trong ánh sáng màu vàng đậm bị bóng đêm lấn át.

Bà lão đứng ở bàn thờ, cầm hai con rối và tổ chức lễ cưới cho chúng, miệng bà không ngừng lẩm nhẩm đều đặn thốt ra những câu từ quen thuộc của những người làm chủ hôn… sau cùng bà chốt lại:

- Điền Thành Nghiêm cùng Nguyễn Linh Thảo chính thức kết nghĩa vợ chồng, dây tơ nối kết, cả đời không xa. – Bà vừa nói, vừa rót rượu vào các ly đã xếp sẵn trên bàn thờ, sau đó, bà dùng dây đỏ quấn chặt hai con rối có khắc tên bà vừa đọc, lấy mảnh giấy màu vàng rơm dáng lên, dùng bút mực tàu vẽ lên đó những kí tự rất lạ kèm theo chú ngữ. Bà ta cứ như thế một lúc lâu, khi mảnh giấy vàng chằng chịt các kí tự li ti mới dừng lại.

Thời điểm bà tập trung vào vẽ lá bùa, vô số quỷ hồn bên ngoài gào thét, chúng không ngừng cười cợt:
- Đám cưới quỷ, cưới quỷ, quỷ cưới cô dâu.

Bà lão chau mày, sắc mặt ngưng trọng, bà cầm cây gậy gõ xuống sàn nhà, gằn giọng:

- Câm miệng. – m thanh của bà không lớn, tựa chỉ đủ bà nghe thấy, vậy mà phía bên ngoài đột ngột im ắng. Vạn vật trở nên tĩnh lặng đến lạ, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích từ phương xa vọng về.

Bà chậm rãi đi tới chỗ chàng trai, giọng mang nhiều suy tư:

- Từ hôm nay, con không phải một mình. Thành Nghiêm, con không phải một đứa đơn độc, ta đã mang cho một người vợ.

Bà dứt lời với tiếng thở dài nặng nhọc, gương mặt già nua càng trở nên nhăn nheo tựa mang rất nhiều sầu não, riêng đôi mắt của bà vẫn sáng quắt, đuôi mắt sắc bén như chứa đựng khí khái của cả một đời người trong đó.

Chàng trai vẫn nhắm nghiền mắt, không phản ứng trước lời của bà, bởi lẽ, linh hồn của hắn... vốn xa rời thân xác…
---
Linh Thảo đốt nhang và vái lạy theo lời của ông Hữu và bà Phương, đến khi xong đã xấp xỉ gần mười hai giờ đêm họ mới dừng lại và dẫn cô lên phòng. Họ bảo rằng đây là phòng của “vợ chồng” cô.
Sau đó họ đi mất, căn phòng rộng chỉ còn mình cô ở lại. Cô rất mệt, nhưng chẳng dám chợp mắt, cũng không ý định làm gì, bởi lẽ với cô mọi thứ vẫn mơ hồ, cô ngồi co ro quan sát căn phòng với màu nâu sẫm đầy u ám, bốn vách trên trần nhà hay nền gạch, cả tủ kệ cũng thống nhất một sắc y hệt như nhau khiến cho đèn có bao nhiêu ánh đèn bật lên vẫn chẳng rực sáng, mà tất thảy vẫn chìm trong cảm giác tối tăm và buồn tẻ.

Bà Phương bên ngoài nhận được cuộc điện thoại, tâm trạng nặng nề của bà càng tệ hại, mà thì thầm nói ông Hữu:
- Đưa con bé đi, Thành Nghiêm không ở đây.
Ông Hữu nhăn mày, không hỏi thêm, ông nhìn đồng hồ, rồi nói:

- Bà kêu con bé, tôi lấy xe.
Bà Phương gãy gọn nói:

- Được.
Bà Phương nhanh chóng lên lầu, không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng, giọng gấp gáp:

- Linh Thảo, đi cùng tôi đến một nơi.

Từ trưa hôm nay gặp vợ chồng họ, cô chưa bao giờ thôi ngơ ngác, mọi thông tin họ nói ra đều gieo vào lòng cô những dự cảm bất an. Cô vừa bình ổn đôi chút ở căn nhà xa lạ thì họ lại bảo cô di chuyển sang nơi khác, cô không tránh khỏi bàng hoàng:

- Phải… phải đi đâu? – Cô dè chừng với nỗi sợ sệt ngày một mãnh liệt.

Trước ánh mắt hoảng hốt của cô, bà ta dứt khoát:
- Nhà chồng cô.

Linh Thảo trố mắt, giật mình với ba từ ngắn gọn được thốt ra từ miệng bà ấy… người chồng bí ẩn kia… ở đâu? Hắn là ai? Vẫn là những câu hỏi luôn đeo bám trong trí óc nhưng chưa từng được một đáp án nào rõ ràng.

Cô vẫn ngơ ngẩn với nỗi hoang mang, thì bà ấy đã kéo cô xồng xộc đi mất, di chuyển sang một nơi khác, mặc kệ cô có đồng ý hay không.