Chương 6 - Linh Hồn Trả Thù Từ Cái Nôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Tôi đang chờ.

Chờ cô ta phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn.

Cơ hội đến rất nhanh.

Công ty chuẩn bị đấu thầu một dự án trọng điểm của thành phố, dự án này ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai phát triển của cả tập đoàn.

Ba tôi giao toàn quyền cho tôi phụ trách dự án.

Điều này khiến Lâm Kiều ghen đến phát điên.

Cô ta cho rằng đây là tín hiệu rõ ràng: tôi sẽ thay thế hoàn toàn cô ta, trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm.

Cô ta quyết định, phải hủy hoại tôi, phá luôn dự án này.

Lợi dụng chức phó phòng, cô ta lén sao chép toàn bộ hồ sơ thầu và dữ liệu cốt lõi của dự án.

Sau đó, cô ta bán những tài liệu tuyệt mật đó cho đối thủ lớn nhất của chúng tôi — Tập đoàn Vương — với một cái giá rẻ mạt.

Cô ta tưởng mình làm việc kín kẽ.

Nhưng cô ta không biết, toàn bộ quá trình cô ta gặp gỡ và giao dịch với đại diện bên Vương thị, đều bị thám tử tư tôi cử theo dõi quay lại rõ ràng từng khung hình.

Cô ta càng không biết, tập hồ sơ mà cô ta đánh cắp… là bộ giả do tôi chuẩn bị sẵn.

Tất cả số liệu bên trong đã bị tôi chỉnh sửa hoàn toàn.

Hồ sơ thật sự, đến tận một tiếng trước giờ mở thầu, mới do chính tôi đích thân mang đến hội trường.

Hôm mở thầu, Lâm Kiều mặc đồ hiệu, trang điểm tỉ mỉ, rạng rỡ ngồi ngay bên cạnh tôi.

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt đầy thương hại và giễu cợt.

“Thanh Thanh, đừng lo, cho dù lần này em thất bại, ba cũng sẽ không trách em đâu.”

Cô ta giả vờ an ủi.

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn chị họ đã quan tâm.”

Khi kết quả thầu được công bố — Tập đoàn Lâm thị trúng thầu với ưu thế tuyệt đối — nụ cười trên mặt Lâm Kiều lập tức đông cứng lại.

Cô ta không thể tin nổi nhìn kết quả hiện trên màn hình lớn, lại nhìn sang người đại diện của Vương thị đang đơ mặt ngồi bên kia.

“Không thể nào… sao lại như vậy được…”

Cô ta thì thào, ánh mắt hoảng loạn.

Tôi đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest, cúi người về phía cô ta, khẽ nói bên tai bằng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:

“Chị họ, chị có tò mò vì sao báo giá của tập đoàn Vương thị lại cao hơn báo giá cuối cùng của chúng ta… chỉ một chút xíu không?”

Lâm Kiều lập tức quay phắt đầu lại, ánh mắt kinh hoàng nhìn tôi.

“Là mày! Mày đã tính kế tao!”

Tôi khẽ mỉm cười với cô ta, nụ cười rạng rỡ nhưng lạnh buốt.

Tin công ty trúng thầu khiến ba tôi vui như mở hội.

Tại buổi tiệc tất niên, trước mặt toàn thể ban lãnh đạo và cổ đông, ông tuyên bố bổ nhiệm tôi làm phó tổng giám đốc trẻ nhất của tập đoàn.

Đồng thời, ông còn chuyển nhượng một phần cổ phần của công ty sang cho tôi.

Tôi chính thức trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tập đoàn Lâm thị.

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Ba mẹ tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập tự hào và mãn nguyện.

Còn Lâm Kiều, chỉ lặng lẽ ngồi trong góc, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt oán độc nhìn tôi như một con rắn độc bị dồn đến chân tường.

Cô ta lao lên sân khấu, giật lấy micro từ tay MC, gào thét điên loạn với cả hội trường:

“Đừng để cô ta lừa các người! Lâm Thanh là một con lừa đảo! Chính cô ta mới là kẻ tiết lộ bí mật của công ty! Cô ta thông đồng với tập đoàn Vương để cướp dự án này!”

Cả hội trường lập tức xôn xao.

Sắc mặt ba mẹ tôi biến sắc, lập tức đứng dậy định kéo cô ta xuống.

“Lâm Kiều! Con điên rồi sao! Mau xuống ngay!”

“Tôi không điên!”

Lâm Kiều chỉ tay vào tôi, đôi mắt đỏ ngầu: “Tôi có bằng chứng! Tôi có ảnh cô ta gặp riêng với người của tập đoàn Vương!”

Hừ.

Tôi cười lạnh.

Những bức ảnh đó là tôi cố tình để cô ta thấy.

Cô ta nói rồi lấy điện thoại ra, chuẩn bị kết nối với màn hình lớn.

Ánh mắt cô ta lấp lánh sự đắc ý, như thể đã thấy được cảnh tôi thân bại danh liệt.

“Lâm Thanh, đời mày tới đây là hết.”

Tôi nhìn cô ta, không chút hoảng loạn, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhàng.

Tôi bước lên sân khấu, cầm lấy một micro khác.

“Thưa các vị khách quý, thưa các đồng nghiệp.”

“Nếu chị họ của tôi đã có lòng muốn cho mọi người xem một tiết mục giải trí…”

“Vậy thì chi bằng để tôi trình diễn một bản tin độc quyền, kịch tính hơn, được không?”

9

Lâm Kiều chết lặng.

Tất cả mọi người đều chết lặng.

Tôi không thèm để ý đến cô ta, chỉ búng tay với nhân viên kỹ thuật phía sau sân khấu.

“Chiếu đi.”

Một giây sau, màn hình lớn của sảnh tiệc sáng lên.

Trên đó không có “ảnh bê bối” nào của tôi cả.

Mà là một đoạn video tổng hợp mọi tội ác mà Lâm Kiều gây ra suốt bao năm nay.

Từ đoạn camera lúc cô ta mới năm tuổi, đổ rượu trắng vào miệng tôi trong lễ đầy tháng.

Đến đoạn video gia đình quay được lúc cô ta đẩy tôi ngã cầu thang, trán va vào cạnh đá, máu chảy đầm đìa.

Tiếp đến là thời cấp hai, cô ta tung tin đồn bẩn về tôi trên mạng, những bức ảnh photoshop và các đoạn chat đầy độc ác.

Cuối cùng là bằng chứng cô ta làm việc trong công ty: tham ô, nhận hối lộ, tiết lộ bí mật kinh doanh, cấu kết với đối thủ.

Cảnh quay rõ nét, âm thanh chân thực — tất cả đều được ghi lại không sót một giây.

Đoạn video kết thúc ở hình ảnh Lâm Kiều nhận tiền từ phía tập đoàn Vương, gương mặt vì lòng tham mà trở nên vặn vẹo, xấu xí.

Video vừa kết thúc, hội trường im lặng đến nghẹt thở.

Ánh mắt của mọi người như dao nhọn đồng loạt đổ dồn về phía người phụ nữ đang ngồi bệt trên sân khấu, cả người run rẩy.

Mặt Lâm Kiều trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta run rẩy giơ tay chỉ vào tôi: “Mày… mày…”

Ba mẹ tôi chạy lên sân khấu.

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Ba tôi nhìn Lâm Kiều đang ngồi bệt dưới đất, trong mắt là sự lạnh lùng và tuyệt vọng thấu xương.

Cuối cùng, ông cũng nhận ra: nửa đời bao dung và áy náy của mình… đã nuôi dưỡng ra một con rắn độc đội lốt người.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)