Chương 2 - Linh Hồn Của Bóng Tối
Tôi nhìn giọt lệ trượt khỏi khóe mắt anh, trong lòng bỗng dưng bớt đi một phần lạnh lùng kiểu “nhận tiền làm việc”.
“Đừng lo.” Tôi cúi người, dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy nói:
“Công việc này, tôi nhận.”
“Nhưng mà…” tôi đổi giọng, giơ hai ngón tay lên trước mặt anh.
“Tôi là đạo sĩ, coi trọng nhân quả.”
“Cứu anh, là nhân quả của anh. Nhưng thù lao, là của tôi. Với tình trạng nhà anh thế này, mười vạn là không đủ.”
“Phải thêm tiền.”
2
Tôi từ phòng của Hạ Vân Tranh bước ra, tinh thần sảng khoái.
Thêm tiền thì dễ nói chuyện, cái cây hái ra tiền này, tôi nhất định phải giữ chặt.
Vừa xuống lầu, đã chạm mặt cô em gái ngọt ngào Hạ Vân Hi.
Cô ta đang cắm hoa trong phòng khách, thấy tôi đi xuống liền lập tức nở một nụ cười vô hại.
“Chị Giang Linh, ngày đầu đi làm, quen không ạ?”
Tôi gật đầu: “Cũng ổn, đại thiếu gia rất yên tĩnh.”
“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Vân Hi cắt một bông hồng, đổi giọng nói.
“Đúng rồi, anh em thích yên tĩnh, trong phòng của anh ấy, tụi em không dám động lung tung. Nhưng cái kho ở sân sau, toàn là đồ cũ của anh ấy, lâu lắm không ai dọn dẹp, quản gia Lý nói hình như… bên trong không sạch lắm.”
Cô ta tỏ vẻ sợ hãi, vỗ vỗ ngực: “Mấy người giúp việc trước đều nói trong đó có ma, sợ đến mức không dám vào. Chị Giang Linh, chị bát tự cứng, thân thể khỏe mạnh, có thể giúp dọn dẹp một chút không?”
Tới rồi.
Đây là muốn dằn mặt tôi ngay từ đầu đây mà.
Tôi là truyền nhân của Thiên sư, lẽ nào lại sợ mấy con tiểu quỷ?
Cái tôi sợ là… quỷ nghèo.
“Được thôi.” Tôi sảng khoái đáp, “Có ma hả? Mấy thứ không sạch sẽ đó tôi giỏi nhất là xử lý.”
Nụ cười của Hạ Vân Hi cứng lại một chút, dường như không ngờ tôi đồng ý nhanh như vậy.
“Vậy… vậy thì tốt quá. Chìa khóa ở chỗ quản gia Lý.”
Tôi nhận chìa khóa, đi thẳng đến kho chứa đồ ở sân sau.
Căn phòng này nằm ở góc khuất nhất của biệt thự, quanh năm không có ánh mặt trời, từ xa đã ngửi thấy mùi ẩm mốc lẫn chút tanh tưởi thoang thoảng.
Tôi đẩy cửa, bụi bặm bay mù mịt.
“Hắt xì!”
Tôi phẩy tay, vừa bước vào một bước, cánh cửa sau lưng đã “rầm” một tiếng, tự động đóng sập lại.
Căn phòng lập tức tối om.
“Khặc khặc khặc…”
Một tràng cười quái dị chói tai vang lên từ góc tường.
Ngay sau đó, một bóng đen nhỏ từ sau đống đồ đạc chậm rãi bò ra.
Là hình dáng một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, toàn thân sưng tím, hốc mắt là hai lỗ đen ngòm, đang chảy nước mắt máu.
Là một con tiểu quỷ.
Xem ra là bị người dùng tà thuật ép buộc giữ lại nơi này, nuôi bằng oán khí mà lớn lên.
“Cút ra ngoài…” Tiểu quỷ gào lên the thé, “Không thì ăn thịt ngươi!”
Nó lao về phía tôi như tên bắn, kéo theo một luồng âm phong.
Tôi đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, đợi đến khi nó gần áp sát, mới bất ngờ ra tay, chộp lấy cổ nó, ép chặt vào tường.
“Rầm!”
Tường vỡ ra mấy mảnh.
Tiểu quỷ ngơ ngác, rõ ràng chưa từng thấy ai dữ dằn như vậy.
“Ngươi…”
“Bần đạo nói đạo pháp, e là ngươi nghe không hiểu rồi.” Tôi nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng “rắc rắc”.
“Không sao, bần đạo cũng biết chút võ công.”
Tôi xách nó lên, tay trái tay phải thay phiên tung đòn, đấm tới tấp.
“Phục chưa?”
Tiểu quỷ bị đánh đến sắp hồn phi phách tán, co rúm lại run rẩy: “Phục rồi, đại sư tha mạng, tha mạng!”
“Ai bảo ngươi ở đây?” Tôi lạnh giọng hỏi.
“Là… là cô ta…” Tiểu quỷ run rẩy chỉ về một hướng.
Tôi nhìn theo ngón tay nó, ở góc tường dưới một cái rương gỗ cũ, phát hiện một viên gạch nền lỏng lẻo.
Tôi đá văng cái rương, bẩy viên gạch lên.
Dưới đó là một phù văn quái dị vẽ bằng chu sa, ở giữa phù là một nắm đất vàng quấn tóc người.
Đây là “trận phong địa”.
Con nhỏ Hạ Vân Hi này dùng trận pháp này trói con tiểu quỷ trong đây, rồi dùng đồ của Hạ Vân Tranh để nuôi nó, cho nó canh giữ trận nhãn giúp mình.
Mà trận nhãn này, chỉ là phần nổi của cả một đại trận phong thủy sát khí to lớn.
Cô ta, ẩn giấu cũng sâu thật đấy.
Tôi rút tay về, nhìn tiểu quỷ đang thoi thóp.
“Đi đi, về nơi ngươi nên về.” Tôi búng ra một tấm “vãng sinh phù”, dán lên trán nó.
Tiểu quỷ cảm kích nhìn tôi một cái, hóa thành làn khói xanh tan biến.
Tôi đậy lại gạch nền, phủi bụi trên tay, ra ngoài như chưa có gì xảy ra.
Vừa đến phòng khách, đã thấy Hạ Vân Hi đang bưng khay trái cây đứng chờ.
“Chị Giang Linh, sao rồi? Căn kho… ổn chứ?” Cô ta dò hỏi, mắt thì cứ lén nhìn ra sau lưng tôi.
“Ổn lắm.” Tôi cầm miếng dưa hấu, cắn một miếng.
“Chỉ là hơi bụi một chút, tôi dọn sạch rồi.”
“Dọn sạch rồi?” Mặt cô ta biến sắc, “Chị… chị không thấy thứ gì lạ à?”
“Có chứ.” Tôi chậm rãi đáp.
Mắt cô ta sáng lên: “Thấy gì vậy?”
“Một con chuột, to hơn cả con mèo.” Tôi nghiêm túc nói, “Nhưng đừng lo, bị tôi giẫm chết rồi. Bây giờ sạch sẽ lắm.”
Mặt Hạ Vân Hi lập tức biến thành đủ màu sắc.
Cô ta biết, con tiểu quỷ của mình… xong rồi.
Tôi nhìn dáng vẻ cô ta muốn phát tác nhưng không dám, trong lòng cười lạnh.