Chương 1 - Linh Căn Siêu Cấp Của Vân Chiêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngày ta xuyên vào giới tu chân, trong túi chỉ có ba khối linh thạch hạ phẩm, còn là do nguyên chủ chắt chiu dành dụm mà có. Trên người mặc một bộ áo vải xám đã giặt đến bạc phếch, sau lưng đeo một thanh thiết kiếm mẻ lưỡi, đứng giữa quảng trường khổng lồ dưới chân núi Thanh Dương Tông, chung quanh là nam nữ thiếu niên giống ta, đang chờ tham gia khảo hạch nhập môn. Không khí phảng phất mùi mồ hôi, mùi bụi đất, lại xen lẫn chút căng thẳng khó nhận ra.

“Nhìn bên kia! Là tiểu thư nhà họ Lâm Lâm Thanh Vũ! Nghe nói nàng mười hai tuổi đã dẫn khí nhập thể rồi!”

“Tsk tsk, bộ váy Lưu Quang Cẩm kia, không biết tốn bao nhiêu linh thạch nữa…”

“Mau nhìn đi! Vương Mãng của Vương gia cũng tới! Hắn trời sinh thần lực, chắc chắn sẽ đậu!”

m thanh bàn tán ong ong không ngừng dội vào tai ta. Ta liếm đôi môi khô nứt, siết chặt ba khối linh thạch sắc cạnh trong tay. Trí nhớ vụn vỡ của nguyên chủ ùa về: Thanh Dương Tông khảo hạch nghiêm ngặt, tỷ lệ bị loại cực cao. Vô số người đều bị chặn ở cửa ải kiểm tra linh căn. Nguyên chủ cũng tên Vân Chiêu, không cha không mẹ, lăn lộn sống đến mười lăm tuổi, nguyện vọng duy nhất là bái nhập Thanh Dương Tông, trở thành tu sĩ.

Nghèo. Rất nghèo. Nghèo đến mức còn thảm hơn đời trước làm công ăn lương. Ít nhất làm công còn được ăn no.

“Người mới à?”

Một thanh niên mặc y phục đệ tử ngoại môn Thanh Dương Tông, mặt đầy nụ cười, tiến lại gần trước mặt ta, trong tay nâng vài bình sứ nhỏ xám xịt. “Sư huynh thấy ngươi mặt mũi hiền lành, nhắc nhở một câu. Chút nữa khảo nghiệm linh căn là cửa ải đầu tiên, quan trọng nhất! Nhìn ngươi thế này… chuẩn bị chưa đủ nhỉ?”

Hắn hạ giọng, ánh mắt lướt qua thắt lưng trống không của ta, nơi đó đến cả túi trữ vật rẻ nhất cũng không có. “Đây là ‘Dưỡng Linh Lộ’ mà sư huynh ta phải vất vả mới kiếm được!” Hắn thần thần bí bí lắc lắc bình thuốc trong tay, “Uống một ngụm trước khi khảo nghiệm, đảm bảo cảm ứng linh căn tăng ba thành! Bỏ lỡ kỳ khảo hạch này, thì phải đợi ba năm nữa đấy!”

Hắn giơ ba ngón tay. “Thấy ngươi cũng chẳng dễ dàng gì, giá hữu nghị, ba khối linh thạch hạ phẩm một bình! Tuyệt đối không lừa gạt!”

Ba khối? Trong túi ta vừa hay có ba khối. Tim đập thình thịch.

Ký ức nguyên chủ tràn về: khảo hạch Thanh Dương Tông nghiêm ngặt, rất nhiều người bị loại ở bước kiểm tra linh căn. Gã “sư huynh” trước mặt, cười rất tươi, mặc y phục đệ tử Thanh Dương Tông. Có thể tin được sao?

Ngay lúc ta còn do dự, ngón tay vừa chạm đến ba khối linh thạch trong túi—trước mắt ta bỗng nổ tung một loạt chữ đủ màu sắc, lướt qua cực nhanh!

Y như đạn mạc ở mấy trang web video kiếp trước!

【Tên lừa đảo này lại tới rồi! Toàn đi lừa tiền để dành của người mới!】

【Cái gì mà Dưỡng Linh Lộ, chỉ là nước suối sau núi pha chút tro cây thôi! Một khối linh thạch mua được cả chum!】

【Chạy mau tiểu muội muội! Đừng tin! Thẻ thân phận của hắn là trộm đó!】

【Hahahahaha lại một con gà sắp bị lừa! Mở kèo mở kèo, cá xem cô ta mấy giây nữa thì móc tiền!】

【Đệ tử ngoại môn Thanh Dương Tông – Lưu Tam Nhi, chuyên nghiệp lừa gạt mười lăm năm, chưa từng thất bại (chó đội đầu)】

【Ba khối linh thạch! Mua được mười cái bánh bao rồi! Đưa ta chẳng phải tốt hơn sao!】

【Wtf! Cô ấy hình như nhìn thấy bọn mình? Ánh mắt kỳ lạ kìa!】

【Ảo giác thôi? Thế giới này làm gì có đạn mạc?】

【+1】

【+10086】

Hàng loạt dòng chữ dày đặc lướt qua trước mắt, mang theo đủ loại giọng điệu: chế giễu, nhắc nhở, xem náo nhiệt. Cả người ta cứng đờ tại chỗ, ngón tay vẫn nắm lấy ba khối linh thạch. Lưu Tam Nhi vẫn cười niềm nở nhìn ta: “Sư muội? Cơ hội chỉ có một lần à nha!”

Những dòng chữ kia như gáo nước lạnh dội vào đầu. Lừa đảo? Nước suối pha tro cây? Thẻ thân phận trộm?

Ta lập tức rụt tay lại, siết chặt linh thạch trong lòng bàn tay, cảnh giác lui về sau một bước.

“Không… không cần đâu, đa tạ sư huynh.”

Nét cười trên mặt Lưu Tam Nhi nhạt đi vài phần: “Sư muội, bỏ qua cơ hội này là không còn nữa đâu. Ba khối linh thạch thôi, đổi lấy tiền đồ, không đáng sao?”

【Yo hô, bắt đầu PUA rồi!】

【Lời thoại kinh điển: Ba khối linh thạch thôi!】

【Hắn gấp rồi! Hắn gấp rồi!】

【Tiểu muội muội cố lên! Đừng lung lay!】

【Cố lên +1, để dành linh thạch mua bánh bao không ngon hơn sao?】

Những dòng chữ ấy như bầy chim líu ríu trước mắt, nhưng lại kỳ diệu khiến ta thêm can đảm. Ta lắc đầu, giọng càng kiên quyết hơn: “Thật sự không cần đâu sư huynh, ta nghĩ… ta muốn tự mình thử.”

Sắc mặt Lưu Tam Nhi trầm hẳn, quét mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới, ánh nhìn chẳng còn vẻ “hòa ái” ban nãy, chỉ còn lại sự u ám và khó chịu sau khi bị từ chối.

“Hừ, không biết điều! Nhìn bộ dạng nghèo hèn đó, đáng đời không đo ra linh căn!”

Hắn phì một tiếng, xoay người chen tới trước mặt một thiếu niên trông có vẻ rụt rè bên cạnh.

【Nhìn kìa! Đổi mục tiêu rồi!】

【Cỏ non mọc từng đợt, mãi mãi cắt không hết!】

【Đứa nhỏ đó xui rồi!】

【Cá một gói mì cay là nó sẽ mắc lừa!】

【Mở kèo!】

Đạn mạc vẫn đang lướt qua Ta thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ba khối linh thạch ướt sũng.

Đây… là gì vậy?

Ta cố sức chớp mắt, đạn mạc vẫn còn. Ta thử hỏi trong lòng: các ngươi là ai?

【Woa! Cô ấy thực sự nhìn thấy tụi mình!】

【Hình như còn đang giao lưu với tụi mình?】

【Gì vậy trời? Hệ thống bị lỗi à?】

【Xuyên không giả? Đồng hương?】

【Mấy người đừng hù dọa! Giới tu chân làm gì có nhiều người xuyên đến vậy!】

【Kệ đi! Tiểu muội muội, nghe ta một câu, chạy mau đi, tên Lưu Tam Nhi bụng dạ hẹp hòi, cẩn thận hắn trả thù đó!】

Trả thù?

Ta giật thót trong lòng, theo bản năng ngẩng đầu tìm bóng dáng của Lưu Tam Nhi. Quả nhiên, hắn đang đứng cách đó không xa, hung hăng trừng mắt nhìn ta, ánh mắt sắc như lưỡi dao tẩm độc. Ta vội cúi đầu, tim đập loạn xạ, ôm chặt thanh thiết kiếm mẻ lưỡi của mình, như một con chim cút hoảng sợ rút sâu vào trong đám đông.

Khảo hạch của Thanh Dương Tông bắt đầu rồi.

Cửa ải đầu tiên, kiểm tra linh căn.

Trước khối đá đo linh căn khổng lồ là hàng dài người xếp hàng. Từng thiếu niên nam nữ căng thẳng đặt tay lên đó.

Khối đá phát ra ánh sáng.

Lâm Thanh Vũ, song linh căn Thủy Mộc, tư chất thượng đẳng! Nhập nội môn!”

“Vương Mãng, song linh căn Kim Thổ, trung thượng! Nhập ngoại môn!”

“Triệu Tiểu Lục, tứ linh căn, tạp loạn! Loại!”

“Tiền Đa Đa, vô linh căn! Loại!”

Tiếng tuyên bố lạnh lùng vô tình.

Người bị loại, có kẻ khóc rống tại chỗ, có người thần hồn điên đảo.

Cuối cùng cũng đến lượt ta.

Thiếu niên phía trước bị Lưu Tam Nhi quấn lấy, đo ra tam linh căn, miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn, đang vui sướng đến rơi lệ. Lưu Tam Nhi ghé tai hắn nói gì đó, thiếu niên cảm kích gật đầu.

Lưu Tam Nhi quay đầu, lại ném cho ta một ánh mắt âm trầm.

Ta hít sâu một hơi, làm ngơ hắn, bước đến trước khối đá đo linh căn.

Cảm giác thô ráp lạnh buốt của khối đá truyền đến.

Ta tập trung tinh thần.

Khối đá… không có phản ứng.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Đệ tử phụ trách ghi chép nhíu mày, chuẩn bị mở miệng: “Vân…”

【Nhanh! Hãy tưởng tượng trong đan điền có một đoàn hỏa!】

【Không đúng không đúng! Cô ấy hình như có linh căn! Là linh căn ẩn! Bị cái gì đó chặn lại rồi!】

【Dưới bên phải của khối đá có một hõm nhỏ! Dùng sức ấn vào chỗ đó! Truyền linh lực vào!】

【Linh lực đâu ra? Cô ấy còn chưa dẫn khí mà!】

【Ngu ngốc! Tập trung tinh thần! Ý niệm! Hiểu không! Tưởng tượng toàn bộ sức mạnh cơ thể dồn hết vào ngón tay!】

【Đúng đúng đúng! Cứ như táo bón ấy! Gắng sức!】

【Cái ví dụ gì kỳ quặc vậy!】

【Miễn hiệu quả là được! Nhanh! Ấn vào cái hõm đó! Ý niệm tập trung!】

Đạn mạc điên cuồng cuộn qua loạn xạ cả lên, nhưng ý chính thì ta đã nắm được—chỗ hõm nhỏ bên phải phía dưới! Ý niệm tập trung!

Còn nước còn tát!

Ta nghiến răng, ngón tay dùng sức mạnh mẽ, hung hăng ấn xuống cái hõm nhỏ không mấy nổi bật, gần như bị mài mòn kia ở góc phải dưới khối đá!

Đồng thời, ta gào thét trong đầu: Hỏa! Trong đan điền có hỏa! Tất cả sức lực của ta dồn hết lên tay!

Ong——!

Khối đá vốn im lìm bỗng bùng phát ánh sáng đỏ chói mắt!

Ánh sáng đỏ ấy vô cùng tinh thuần, rực rỡ, trong thoáng chốc chiếu sáng cả một vùng nhỏ xung quanh ta!

“Hí——”

“Chói quá!”

“Chuyện gì vậy?”

Tiếng kinh hô vang lên khắp nơi.

Ngay cả đệ tử phụ trách ghi chép cũng ngây người, miệng há hốc.

Ánh sáng đỏ kéo dài vài nhịp thở, mới từ từ thu lại.

“Vân… Vân Chiêu?” Giọng của đệ tử ghi chép run run, cúi đầu nhìn ngọc giản ghi chép, rồi đột ngột ngẩng lên nhìn ta, “Hỏa hệ thiên linh căn?! Độ tinh thuần… siêu cấp?!”

Giọng hắn cao vút tám bậc, vang vọng khắp quảng trường.

“Hỏa hệ thiên linh căn? Độ tinh thuần siêu cấp?”

“Trời ạ! Lại thêm một thiên linh căn!”

“Ai vậy? Vân Chiêu? Chưa nghe bao giờ!”

“Lúc nãy khối đá không phản ứng gì, còn tưởng là phế vật!”

“Cú lật bàn này…”

Cả quảng trường như nổ tung.

Vô số ánh mắt, kinh ngạc có, hâm mộ có, đố kỵ có, như đèn pha soi rọi về phía ta.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)