Chương 8 - Liệu Pháp Ngôn Ngữ Đánh Thức Tình Yêu
Rõ ràng hôm qua tôi còn ép anh thừa nhận tình cảm. Nhưng khi phải nói rõ với ba mẹ…
Tôi lại sợ.
Sợ ba mẹ không chấp nhận nổi.
Sợ họ sẽ cứng rắn chia cắt chúng tôi.
Sợ đến cuối cùng, tôi và Ninh Hứa Ngôn… đến cả tình anh em cũng chẳng giữ nổi.
Sợ nhất là… làm tan vỡ mái ấm này.
Ninh Hứa Ngôn không vội đáp. Anh rót cho tôi ly nước ép dưa leo:
“Uống cái này đi, không béo.”
Sau đó mới từ tốn nói:
“Ninh Đinh, 20 tuổi, ở ngay phòng bên cạnh.”
Không khí trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Nhưng lần này… ngột ngạt hơn rất nhiều.
Tôi thậm chí không dám ngẩng mặt nhìn ba mẹ.
Cuối cùng là ba tôi nghiêm giọng:
“Ninh Hứa Ngôn, đừng có nói đùa kiểu đó.”
“Con không đùa.”
Giọng Ninh Hứa Ngôn bên cạnh vững vàng, không hề nao núng.
“Người con thích luôn là cô ấy. Từ… rất lâu rồi.”
“Không phải thích… là yêu.”
Lại thêm một khoảng lặng kéo dài.
Chỉ nghe thấy tiếng mẹ tôi hít mạnh một hơi.
Một lúc sau, giọng mẹ run rẩy:
“Đinh Đinh, về nhà với mẹ.”
Dưới bàn, tôi siết chặt vạt áo anh đến nhăn nhúm.
Anh đưa tay phủ lên tay tôi, như đang an ủi: Đừng sợ.
Tôi lấy hết can đảm đứng dậy, không nói một lời, đi theo mẹ về nhà.
21
Tôi không biết sau khi chúng tôi rời đi, trong phòng ăn đã xảy ra chuyện gì.
Tôi chỉ biết, sau đó —
Rất lâu sau đó —
Tôi không hề gặp lại Ninh Hứa Ngôn.
Anh chuyển đến căn hộ gần công ty sống, cuối tuần cũng không về.
Ba mẹ nói, chúng tôi cần thời gian để “bình tĩnh lại”.
Họ cũng vậy.
Cả phần bình luận trước kia cũng biến mất.
Tôi trở lại cuộc sống bình thường: lớp học – căn tin – ký túc xá.
Thi thoảng, tôi hẹn Lục Húc ra ăn một bữa.
Để cảm ơn anh đã “diễn vai” cùng tôi lần trước.
Từ sau khi mọi chuyện nói rõ ràng, mối quan hệ giữa chúng tôi lại trở nên thoải mái hơn.
Anh còn rất quan tâm đến tình hình giữa tôi và Ninh Hứa Ngôn.
“Vậy bây giờ hai người vẫn chưa chính thức bên nhau à?”
Tôi lắc đầu, gắp một lá rau xanh đưa lên miệng.
Đắng thật.
Lục Húc thở dài.
“Cũng khó trách. Mối quan hệ của hai người đúng là… không dễ chấp nhận.”
“Đừng nói ba mẹ em, ngay cả anh khi biết chuyện cũng sốc lắm.”
Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi anh:
“Vậy… anh có thấy tụi em rất… phản cảm không?”
Anh trầm ngâm vài giây, đặt đũa xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
“Nói thật, anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng rút ra được một điều: đó là chuyện rất con người.”
“Thứ nhất, hai người vốn không có quan hệ máu mủ. Thứ hai, hai người từng là hai đứa trẻ cùng sưởi ấm nhau trong viện mồ côi, sau đó lại cùng ở trong một gia đình xa lạ mà dần trở nên thân thuộc. Những tình cảm và gắn kết sinh ra trong quá trình đó, không thể nói rạch ròi được.”
Tôi nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
“Bảo sao hồi trước em thua anh trong cuộc thi tranh biện.”
Nói xong, cả hai chúng tôi cùng phá lên cười.
Nhưng đang cười thì… Lục Húc đột nhiên im bặt.
Vẻ mặt cũng trở nên gượng gạo.
Tôi vừa định hỏi có chuyện gì, thì chiếc ghế bên cạnh bất ngờ bị kéo ra.
Ninh Hứa Ngôn ngồi phịch xuống.
“Đang nói chuyện gì vui thế? Cười tươi vậy?”
22
Tôi hơi bất ngờ.
“Anh… sao anh lại tới đây?”
Từ sau chuyện hôm ở nhà hàng, chúng tôi đã gần hai tháng không gặp.
Thường chỉ nhắn tin vài câu qua điện thoại.
Hơn nữa, Ninh Hứa Ngôn dường như rất bận, chẳng có thời gian mấy.
Anh cười cười.
“Sao? Anh đến làm phiền em à?”
Lục Húc mở lời trước tôi, vội vàng phủ nhận:
“Không, không đâu. Anh chị cứ trò chuyện, em xin phép về trước.”
Nói xong là đứng dậy đi ngay, không hề ngoái đầu lại.
Chỉ gửi cho tôi một tin nhắn:
【Chúc hai người hạnh phúc nhé.】
Tôi nhắn lại: 【Cảm ơn】 rồi nhanh chóng khóa màn hình.
Ninh Hứa Ngôn đưa tay chỉnh lại tóc mái hơi rối của tôi.
“Chỉ mới hai tháng không gặp, em đã hối hận rồi sao?”
Rõ ràng giọng rất nhẹ nhàng, nhưng nghe lại hơi nguy hiểm.
Tôi giả vờ không hiểu, lắc đầu.
“Hối hận gì cơ?”
Ninh Hứa Ngôn chăm chú nhìn tôi, như muốn tìm ra chút manh mối nào đó.
Cuối cùng, anh thu tay lại, ánh mắt cong cong, nở nụ cười:
“Không có gì.”
“Anh có một món quà, em muốn nhận không?”
Tôi không hiểu gì cả.
Cho đến khi anh đưa tôi đến căn hộ anh đang sống.
Lần đầu tiên tôi đến.
Tưởng đâu sẽ là phong cách lạnh lẽo, tông xám giống như phòng cũ của anh.
Nhưng vừa mở cửa ra, tôi đã sững người.
Bên trong là một thế giới ngập tràn sắc tím, hồng, và rất nhiều màu sắc đáng yêu.
Có poster và album của ca sĩ tôi thích, figure của nhân vật tôi mê,
cả một đống thú nhồi bông đáng yêu đến phát cuồng.
Ninh Hứa Ngôn xoa đầu tôi.
“Đinh Đinh, chào mừng em đến ngôi nhà mới — của chúng ta.”
Tôi đứng đờ người.
Cứ đứng ở lối vào mãi mà chưa nhúc nhích nổi.
Chỉ lúng túng hỏi nhỏ: “Ba mẹ… đồng ý rồi sao?”
Anh gật đầu.
Lấy từ tủ giày ra một đôi dép bông màu xanh lam.
“Công ty anh giờ đã ổn định rồi. Ba tháng anh hứa với ba mẹ… tuy chưa hết…”
Anh quỳ xuống giúp tôi thay dép.
Sau đó đứng dậy, trong mắt chỉ toàn dịu dàng:
“Nhưng anh… thật sự rất nhớ em.”
23
Tự nhiên thấy cay mắt.
Tôi lao vào ôm anh, giọng nghèn nghẹn:
“Anh ơi, em cũng nhớ anh lắm…”
Cơ thể Ninh Hứa Ngôn khựng lại một chút.
Rồi trên đầu vang lên tiếng cười bất lực của anh:
“Đừng gọi là ‘anh’ nữa được không?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi:
“Tại sao?”
“Bởi vì…”
Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi.
“Anh trai thì đâu thể làm chuyện này với em gái, đúng không?”
Hơi thở mang đầy ám muội lướt qua tai, khiến trái tim tôi ngứa ngáy như bị gãi đúng chỗ.
Bình luận lại hiện lên, lần này là màu hồng phấn:
【Chúc mừng người dùng “very 骨德” đã mở khóa phần nội dung ẩn tiếp theo miễn phí!】
【Trời đất, phần ẩn là cảnh nóng hả? Tôi đổ tiền liền đây mấy bà!】
【… Có thể giữ chút liêm sỉ được không? Nhưng mà này, giáo chủ v có thể quay lại màn hình không vậy?】
【“Giả loạn luân” này mà không ăn thì còn ăn gì nữa? Trời ơi ngon chết mất! Hai anh em này nhịn quá lâu rồi, giờ bung nó ra chắc nổ tung luôn!】
Tôi thì chẳng còn tâm trí đâu để đọc mấy cái bình luận ấy.
Ninh Hứa Ngôn bảo không được gọi anh là “anh” nữa.
Nhưng đến khi tôi bị anh dày vò đến không còn chút sức, van xin muốn anh dừng lại,
thì anh lại cười khẽ, nói:
“Gọi anh một tiếng thôi, anh sẽ tha cho em.”
Tôi hết cách, chỉ có thể nghe lời.
“Anh… làm ơn…”
Lúc này, anh mới chịu dừng lại.
Giống như hồi bé, ôm tôi vào lòng dỗ dành:
“Vậy sau này, còn đi ăn riêng với đàn ông khác không?”
Tôi nghẹn họng.
Thì ra… anh vẫn còn ghen vụ đó.
Tôi tựa đầu lên vai anh, kiên nhẫn giải thích:
“Không phải vì hôm đó muốn cảm ơn anh ấy đã giúp em diễn kịch cho anh xem sao? Em mới mời ăn để cảm ơn thôi.”
Ninh Hứa Ngôn im lặng một lúc, rồi bật cười.
“Vậy thì là lỗi của anh rồi.”
Tôi gật đầu mạnh một cái.
Anh khẽ “ừ” một tiếng như đang suy nghĩ điều gì.
Rồi bế tôi nằm xuống giường.
Cúi đầu, hôn lên nơi nhạy cảm nhất.
“Vậy thì… người anh yêu, anh phải xin lỗi cho thật tốt mới được.”
Hết