Chương 7 - Liệu Anh Có Yêu Tôi Thật Không
09
Từ Mịch cuối cùng cũng thành công đổi lấy quyền bỏ qua thử thách “mua nhà”.
Từ Tư Nam tức đến mức lẩm bẩm suốt, nhưng cũng chẳng làm được gì.
Còn Thẩm Nghiêm Chu thì như thể có đồng hồ báo thức trong đầu, mỗi ngày đều nhắc đúng giờ: “Vợ ơi, hôm nay em vẫn chưa nói là yêu anh.”
Tôi mà không nói, anh liền làm ra vẻ như trái tim sắp vỡ vụn: Đến gạt em cũng không thèm gạt…”
Để gây sự chú ý, anh thậm chí còn cố tình nói run giọng.
Cả phần bình luận trực tiếp cũng bắt đầu năn nỉ giúp anh:
【Chị ơi, chị dỗ anh ấy một chút đi, ảnh sắp khóc đến nơi rồi kìa.】
【Tổng Thẩm diễn hơi lộ quá rồi, nhưng mà… tôi thích!】
【Chị à, chị thấy ảnh diễn cực chưa? Nói một câu thôi mà, thương ảnh quá!】
Tôi chẳng còn cách nào, đành mỗi ngày lén lút nói vài câu với Thẩm Nghiêm Chu.
Tạm thời anh cũng coi như được tôi dỗ cho yên.
Nhưng đạo diễn với đám Từ Mịch lại không chịu.
Họ bảo: không nói trước mặt mọi người thì không tính.
Vừa nói xong, Từ Tư Nam còn lén ra dấu OK với Thẩm Nghiêm Chu.
Quả nhiên là tụi này thông đồng với nhau!
Tôi tức đến mức muốn cào tường.
Tên Thẩm Nghiêm Chu đáng ghét, dám bày trò này với tôi!
Nhìn tôi tức muốn phát điên, Thẩm Nghiêm Chu lại làm bộ tội nghiệp: “Không nói cũng không sao… anh chịu được mà…”
Tôi không chịu nổi nữa!
Tôi nhìn chằm chằm Thẩm Nghiêm Chu vài giây, rồi quyết tâm.
Không phải anh muốn nghe sao?
Tôi nói! Tôi nói mỗi ngày!
Nói đến khi nửa đời sau của anh không muốn nghe ba chữ đó nữa thì thôi!
10
Mấy ngày sau, chỉ cần tôi với Thẩm Nghiêm Chu cùng xuất hiện trước ống kính, là tôi nhất định phải nói câu đó.
Anh vào bếp nấu bữa sáng cho tôi, tôi liền cố tình dùng giọng ngọt như mật mà nói:
“Chồng ơi, anh nấu ăn ngon quá à ~ em yêu anh nha!”
Tai Thẩm Nghiêm Chu đỏ lựng đến tận mang tai.
Anh ho nhẹ hai tiếng, lúng túng: “Được, được rồi…”
Tôi nhìn thấy hết, trong lòng không nhịn được mà vui mừng.
Chiêu này đúng là hiệu quả thật.
Thế là khi Thẩm Nghiêm Chu đang ngồi trên sofa trò chuyện với Từ Tư Nam và mọi người, tôi lại chen tới gần: “Chồng ơi hôm nay anh đẹp trai dã man luôn đó, em yêu anh!”
Mặt Thẩm Nghiêm Chu đỏ lên với tốc độ ánh sáng.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì.
Phía bình luận trực tiếp đã bắt đầu cố tình trêu chọc, spam câu nói vừa rồi của tôi khắp màn hình.
Cuối cùng, Thẩm Nghiêm Chu đành đầu hàng.
Anh như cầu xin: “Những câu này em để dành nói riêng cho anh được không? Nói với mình anh thôi là đủ rồi.”
Tôi cắn môi suýt nữa không nhịn được mà phá lên cười.
Xem ra chỉ còn thiếu một cú đẩy cuối cùng nữa thôi.
Tối hôm đó, khi Thẩm Nghiêm Chu đang tắm, tôi lặng lẽ theo vào.
Nhìn cơ bụng lộ ra mờ mờ sau lớp áo choàng tắm chưa cài chặt, tôi không nhịn được mà nuốt nước bọt, suýt mất kiểm soát.
Tôi cố kéo lại suy nghĩ, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Wow, chồng ơi, anh đúng là có thân hình siêu đẹp… em yêu anh… ưm!”
Lúc này còn chưa đến một phút nữa là livestream kết thúc.
Thẩm Nghiêm Chu lập tức lấy tay bịt miệng tôi lại, không rõ là vì ngượng hay vì nóng.
Tôi cũng bắt đầu đỏ mặt, mắt lảng đi không dám nhìn thẳng anh.
Không khí im lặng đến mức kỳ lạ, tôi bị kích thích đến mức suýt buột miệng nói thêm lần nữa.
Nhưng Thẩm Nghiêm Chu không cho tôi cơ hội đó.
Một tay anh chống lên cửa sau lưng tôi, tay kia từ từ thả lỏng.
Tôi thấy không ổn, liền muốn trốn khỏi vòng tay anh: “Ờm… em ra ngoài trước đây, trong này nóng quá.”
Để chứng minh lời mình, tôi còn đưa tay lên quạt nhẹ vài cái.
Thẩm Nghiêm Chu chặn đường tôi lại, giọng trầm xuống: “Em lặp lại câu đó đi.”
Tôi giả vờ ngốc nghếch: “Em nói em ra ngoài, trong này nóng quá mà…”
Thẩm Nghiêm Chu nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.
Rõ ràng là muốn tôi nói lại câu kia thì mới cho đi.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng tôi cũng là người đầu hàng trước.
Tôi nói lí nhí như muỗi kêu: “Chồng ơi, anh có thân hình siêu đẹp… em yêu anh.”
Thẩm Nghiêm Chu nghiêng đầu, cúi sát lại: “Không nghe rõ.”
Khoảng cách quá nguy hiểm khiến tim tôi đập như trống dồn, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.
Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm hét lên: “Em yêu anh!”
Vừa dứt lời, mặt tôi đỏ bừng như bốc cháy.
Tôi vội quay mặt đi: “Em ra ngoài đây!”
Nhưng Thẩm Nghiêm Chu vẫn chưa buông tôi ra.
Anh nhìn tôi, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Anh cũng yêu em.”
Anh cầm tay tôi, đặt lên dây thắt áo choàng của mình.
Tôi khô miệng, lắp bắp tìm cớ: “À… bên ngoài còn camera chưa tắt, em——”
Thẩm Nghiêm Chu liếc đồng hồ: “Vừa tự động tắt rồi.”
Tôi còn đang định tìm thêm cái cớ khác, thì anh không để tôi có cơ hội.
Trước khi nụ hôn rơi xuống, tôi nghe anh nói: “Chính miệng em nói yêu anh đấy nhé.”
Đầu óc tôi trống rỗng hoàn toàn.