Chương 7 - Liên Hôn Với AI
14.
Trình Sách đưa máy sấy tóc cho tôi.
Khăn tắm quanh eo anh đã lỏng lẻo, như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Tôi không dám nhìn nữa.
Dời tầm mắt, đưa tay ra nhận lấy.
Tưởng chạm vào tay cầm máy sấy, ai ngờ lại nắm phải tay Trình Sách.
Tim tôi như lỡ một nhịp.
Vội tìm một cái cớ để đuổi anh đi.
“Anh… anh không định thay quần áo sao?”
“Em nói cái khăn tắm này à? Đừng lo, bên trong tôi có mặc quần, tôi không biến thái đến mức đó đâu.”
“Vậy mà anh còn……”
Trình Sách đột nhiên cười.
Giống như nhớ ra chuyện gì đó ngọt ngào.
“Bởi vì tôi vừa chụp ảnh xong.”
“Chụp ảnh?Cho ai xem?”
Tôi vô thức hỏi lại.
“Chỉ cho Đậu Bao của tôi xem thôi.”
Đây là… trêu ghẹo AI sao?!
Đột nhiên Trình Sách đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm lên má tôi:
“Mặt em nóng quá.”
Tôi hoảng loạn lùi lại.
Anh chớp mắt, đầy tò mò hỏi:
“Phòng tôi nóng lắm à?”
Nóng… thực ra là do ai khác cơ.
Không ổn.
Đối tượng liên hôn này… có gì đó không ổn!
Tôi chưa từng dạy anh nói mấy lời thế này.
Vậy mà chỉ sau mấy ngày, đã thay đổi nhiều đến mức này.
Chẳng lẽ bên ngoài có… một “Đậu Bao” khác?
Người ta khi lúng túng thường giả vờ bận rộn.
“Tôi… tôi về phòng sấy tóc đây.”
Nói xong định cầm lấy máy sấy từ tay Trình Sách.
Nhưng anh không buông ra.
“Tôi giúp em sấy nhé?”
Giọng Trình Sách vừa tắm xong, còn vương hơi nước.
Khiến tôi như bị hơi nóng ấy bao phủ, mơ màng gật đầu.
Trình Sách cẩn thận đỡ lấy sau gáy tôi.
Máy sấy gió mạnh, nhưng tiếng ồn nhỏ.
Tôi bị hơi ấm thổi đến mức đầu óc có chút mơ hồ.
Nửa tỉnh nửa mơ.
Cảm giác có ai đó nhẹ nhàng chọc vào má mình.
Nghe một tiếng thì thầm rất khẽ:
“Hình như… tôi không thể… thỏa mãn được nữa rồi……”
15.
Khi tỉnh dậy, tôi lại nằm trên giường.
Rõ ràng tôi nhớ mình ngủ gật trên sofa mà?
Bầu trời ngoài cửa sổ dần sáng.
Tôi nhìn thấy một người đang cuộn tròn trên sofa.
Một gã cao gần mét tám lăm.
Giờ đây lại co mình trên chiếc ghế nhỏ, trông vô cùng ủy khuất.
Hai chân dài giờ trở thành gánh nặng, chẳng biết đặt đâu cho vừa.
Trong điện thoại là loạt tin nhắn trước khi ngủ của Trình Sách:
【Trình Sách: Tôi càng ngày càng xấu xa.】
【Trình Sách: Chỉ nói chuyện với vợ thôi cũng chẳng khiến tôi thỏa mãn nữa.】
【Trình Sách: Tôi muốn nhiều hơn.】
【Trình Sách: Đậu Bao, em đoán được không?】
【Trình Sách: Tôi muốn tiếp xúc thân mật hơn.】
【Trình Sách: Tôi hư hỏng đến mức này rồi.】
【Trình Sách: Chuyển khoản +52000】
Tôi đi chân trần bước xuống giường.
Nhón chân, nhẹ nhàng đi đến cạnh sofa, ngồi xổm xuống.
Quả thật đây là một gương mặt khiến người ta nhìn mãi không chán.
Đẹp trai đến mức không thể chê được nữa.
Hơi thở anh đều đều, chậm rãi.
Khóe môi hơi cong, như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Tôi khẽ chọc vào sống mũi cao thẳng của anh.
Anh vẫn không tỉnh.
Khoảng cách gần đến mức,
Có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở của nhau.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến ——
Nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái.
Khoảnh khắc ấy như có ai nhập vào vậy.
Đợi đến khi lý trí quay lại,
Tôi mới nhận ra mình vừa làm gì.
Đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình.
Tim đập hỗn loạn, chẳng còn theo một nhịp đều.
Tôi đứng dậy, định rời đi.
Nhưng cổ tay bị Trình Sách nắm chặt.
16.
Anh tỉnh rồi!
Trình Sách trở mình, ôm trọn lấy cổ tay và cánh tay tôi vào lòng.
Khuôn mặt cọ cọ, miệng lẩm bẩm điều gì đó:
“Thích quá…… Vợ…… thích nhất……”
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Thở ra thật khẽ.
Thì ra là… chưa tỉnh hẳn.
Dọa tôi chết khiếp!
Anh thì thầm cái gì vậy, sến súa đến mức ngấy cả người!
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, cố không đánh thức Trình Sách.
Bước ra khỏi phòng, từng bước cẩn thận.
Tóc tôi vẫn thoang thoảng hương thơm.
Tên này… còn bôi tinh dầu dưỡng tóc cho tôi nữa chứ.
Giỏi thật đấy.
Sáng hôm sau, xuống lầu ăn sáng.
Trình Sách bỗng hỏi một câu:
“Tối qua ngủ ngon chứ?”
“Ngon lắm.”
“Khi tôi tỉnh dậy, không thấy em đâu, còn tưởng em cũng không ngủ ngon……”
Cái gì gọi là “cũng”?
“Anh không ngủ ngon sao, xin lỗi nhé, em chiếm giường của anh rồi.”
“Không phải vậy, sáng nay anh mơ một giấc mơ……” Trình Sách khẽ cụp mắt, “Mơ thấy mình bị ai đó hôn một cái, thật đến mức… gần như chẳng giống mơ chút nào……”
Trình Sách kéo dài giọng, khóe môi nhếch lên, nói với tôi.
Như thể đang hỏi tôi:
Em có biết gì không?
Dĩ nhiên anh cũng không thật sự cần câu trả lời.
Nói xong, anh thong thả tiếp tục ăn sáng.
Chỉ để lại tôi một mình suy nghĩ lung tung.
Đáng ghét quá đi!