Chương 8 - Lễ Trưởng Thành Đầy Nghiệt Ngã

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đội trưởng vệ binh lập tức bước lên báo cáo: “Báo cáo Tư lệnh, khi vụ việc xảy ra, phía tây vườn hoa chỉ có hai người này ở đó. Chúng tôi đã lập tức khống chế hiện trường ngay khi có mặt.”

Chưa dứt lời, một bảo mẫu từ trong đám đông lao ra, vừa khóc vừa chỉ vào Kỷ Minh Nguyệt:

“Là cô ta! Cậu nhỏ đang chơi máy bay không người lái bên hồ, vô tình va phải cô này.

Thằng bé vừa định xin lỗi thì cô ta đã đẩy cậu ấy xuống nước!”

Toàn thân Kỷ Minh Nguyệt run lên, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta hoảng hốt nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Kỷ Thâm, giọng nghẹn ngào gào lên:

“Là anh! Là anh thấy thằng bé cản đường nên đẩy nó! Em ngăn anh mà không được!”

“Cô nói cái gì?!”

Kỷ Thâm ngẩng phắt lên, thân thể bị áp chế giãy giụa dữ dội, không thể tin nổi nhìn cô ta, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và thất vọng: “Kỷ Minh Nguyệt! Cô nói dối! Rõ ràng là cô…”

“Anh!” — Kỷ Minh Nguyệt gào lên, nước mắt ròng ròng, — “Chính anh đã làm! Vừa rồi anh còn nói đứa nhỏ không biết điều, vướng chân anh! Giờ sao lại không dám nhận?!”

Kỷ Thâm nhìn gương mặt méo mó vì kích động của cô ta, mở miệng nhưng không thốt nên lời.

Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, khẽ nói:

“Không phải tôi. Tôi nghe tiếng kêu cứu nên mới chạy đến.”

Ba mẹ tôi thấy vậy, loạng choạng bước đến trước mặt Tư lệnh, gần như muốn quỳ xuống:

“Xin Tư lệnh minh xét! Con chúng tôi tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy! Chắc chắn có hiểu lầm gì đó! Nguyệt Nguyệt với A Thâm sao dám làm hại cháu của lão Trần chứ!”

Gương mặt Trần phu nhân sầm lại, định mở miệng thì một vệ sĩ đã tiến lên, trên tay cầm túi vật chứng trong suốt:

“Tư lệnh, đây là tang chứng tìm thấy trong tay cậu nhỏ – một chiếc cúc áo.”

Chiếc cúc ngọc trai trong túi tinh xảo, chính là phụ kiện trên váy liền thân của Kỷ Minh Nguyệt hôm nay, đến hoa văn xoắn ốc cũng giống hệt.

Ba mẹ tôi đồng loạt quay đầu, kinh hoàng nhìn chằm chằm vào cô ta:

“Cô… cô dám vu oan cho anh mình? A Thâm trước nay chuyện gì cũng nhường cô, sao cô có thể độc ác đến thế?!”

Kỷ Minh Nguyệt ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm vào chiếc cúc, môi run rẩy, không nói được một lời.

Gương mặt Tư lệnh lạnh như băng, giọng trầm xuống:

“Kỷ Minh Nguyệt cố ý làm tổn thương trẻ em, tính chất nghiêm trọng, lập tức chuyển giao cho cơ quan công an xử lý theo pháp luật! Kỷ Tư lệnh giáo dục con cái thất trách, lập tức đình chỉ công tác, kiểm điểm!”

Kỷ Minh Nguyệt gào khóc giãy giụa:

“Tư lệnh, tôi sai rồi! Tôi không biết cậu ấy là cháu trai của lão Trần… tôi thật sự không biết mà!”

Lệnh xử lý vừa ban ra, ba tôi như người mất hồn, ngồi bệt xuống ghế dài, mặt mũi xám ngoét.

Kỷ Thâm đứng đờ người như bị hút hết sinh khí, ánh mắt vô hồn nhìn xuống đất.

Một lúc sau, anh từ từ ngẩng đầu, nhìn xuyên qua đám đông, ánh mắt khóa chặt lấy tôi.

Tôi chỉ thoáng nhìn anh một cái, rồi lập tức dời mắt.

Bài học này, gọi là — phải tự đâm trúng tim mình mới biết đau.

Tôi xoay người bước đi, phía sau chợt vang lên tiếng cười điên dại của Kỷ Thâm.

Anh vừa cười, vừa rơi nước mắt:

“Báo ứng… tất cả đều là báo ứng…”

Bánh xe chuyển động chầm chậm, lăn về hướng cao tốc ra sân bay.

Tôi tựa đầu bên cửa kính, nhìn cảnh vật bên ngoài vùn vụt lùi lại.

Bỗng nhiên trong gương chiếu hậu, xuất hiện hai bóng người loạng choạng đuổi theo. Tiếng kêu khản đặc vang vọng xuyên qua lớp kính:

“Thanh Yên! Ba mẹ biết sai rồi!”

“Con gái ơi, quay về đi… chúng ta thực sự biết sai rồi!”

Bàn tay đặt trên đầu gối khẽ run lên, đầu ngón tay siết lại theo phản xạ.

Qua lớp kính màu, tôi nhìn thấy bóng dáng họ gầy guộc trong gió, tóc mai dường như đã bạc thêm mấy phần.

Những tháng năm bị lãng quên, những uất ức từng phải nén nhịn, giờ đây cuồn cuộn dâng lên như thủy triều… nhưng lạ thay, trong lòng lại không còn oán giận, chỉ còn lại sự bình thản đến lạ.

Tôi cuối cùng cũng dời mắt đi, từ tốn kéo cửa kính lên, để tiếng gió nức nở cùng quá khứ vĩnh viễn dừng lại phía sau.

Giản Húc Phong nhẹ nhàng siết lấy tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến:

“Mọi chuyện… kết thúc rồi.”

“Ừ,” – Tôi nhìn ra biển mây mênh mông ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt nhưng chân thành – “đã đến lúc phải bước tiếp rồi.”

Có những vết nứt, mãi mãi không thể lành;

Và một cuộc chia tay thật sự, thường bắt đầu sau khi trái tim đã chết.

Lần này, tôi sẽ không quay đầu lại nữa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)