Chương 6 - Lễ Trưởng Thành Đầy Nghiệt Ngã
Tôi nghe vậy mà không lấy làm lạ, khẽ bật cười đầy mỉa mai.
Tình yêu thương của ba mẹ với tôi, từ lâu đã là điều xa xỉ. May mà giờ đây, tôi đã không còn mong đợi gì nữa.
Mẹ tôi lúng túng hòa giải:
“Dù sao Nguyệt Nguyệt cũng là em gái con, một nhà thì có chuyện gì không bỏ qua được chứ?”
Bà kéo Minh Nguyệt đến trước mặt tôi:
“Nhanh, xin lỗi chị con đi.”
Kỷ Minh Nguyệt bước tới, nắm lấy tay tôi, hàng mi run nhẹ, giọng tỏ ra đáng thương:
“Chị, em biết sai rồi… về nhà với bọn em nhé…”
Chưa nói hết câu, móng tay cô ta đã cắm mạnh vào cánh tay tôi.
Tôi lập tức hất mạnh cô ta ra, vung tay cho một bạt tai!
“Chát!” — Tiếng vang giòn giã vang khắp sân.
Kỷ Minh Nguyệt ngã ngồi xuống đất, nước mắt trào ra:
“Chị ơi… em xin lỗi rồi, sao chị còn đánh em?!”
Ba tôi tức giận đỏ mặt, giơ tay định đánh tôi!
Làn gió mạnh lướt qua má, tôi nhắm mắt lại.
Nhưng cơn đau như dự đoán lại không tới.
Tôi vội mở mắt, chỉ thấy một bóng người cao lớn đã chắn trước mặt, bàn tay mạnh mẽ giữ chặt cổ tay của ba tôi đang giơ lên.
Lực siết quá lớn khiến mặt ba tôi trắng bệch vì đau.
“Láo xược! Cậu là ai mà dám động vào tôi?!”
Mẹ tôi hoảng sợ kéo Minh Nguyệt ra sau lưng.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, dưới ánh sáng ngược chiều, tôi chỉ thấy ánh kim lạnh lẽo từ quân hàm trên vai người đó.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, uy nghi như lưỡi dao sắc:
“Chính tôi mới muốn hỏi — làm cha vợ, dựa vào đâu mà dám giơ tay đánh vợ tôi ngay trước cửa nhà tôi?”
Lúc Giản Húc Phong đứng ở cổng sân, tôi suýt chút nữa không nhận ra anh.
Anh không còn là người đàn ông ủ rũ ngồi trên xe lăn hôm nào.
Giờ đây, anh mặc bộ quân phục xanh đậm được ủi thẳng thớm, hai chân thon dài vững vàng đứng trên mặt đất.
Chiếc mặt nạ bạc từng che nửa gương mặt giờ đã được tháo xuống, để lộ đường nét góc cạnh rõ ràng cùng đôi mắt sâu thẳm sắc bén.
Anh đứng đó, toàn thân toát lên khí thế của người từng nắm quyền cao, khiến người đối diện không thể xem thường.
Ba tôi sững người, ánh mắt chết lặng dán chặt vào ngôi sao trên quân hàm của anh, sắc mặt dần dần trắng bệch:
“Cậu… cậu là Giản Thiếu tướng của quân khu Tây Nam?!”
Tiếng động cơ dần khuất ở đầu ngõ, căn nhà cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Trong phòng chỉ còn tôi và Giản Húc Phong đối diện nhau, không khí lặng ngắt, phảng phất chút ngượng ngùng khó nói.
Từ khi biết anh là thiếu tướng của quân khu Tây Nam, đến cả hơi thở của tôi cũng trở nên dè dặt.
Anh nhận ra sự căng cứng của tôi, giọng nói dịu đi, như muốn giải thích:
“Tôi nhận được tin, nội bộ quân khu thủ đô có người nghi ngờ làm lộ cơ mật. Vụ việc nghiêm trọng, buộc tôi phải tự mình điều tra.”
“Để tránh đánh rắn động cỏ, tôi mới giả làm một cựu binh tàn tật trà trộn vào. Hôm đó tham gia tiệc cưới cũng chỉ vì muốn tiếp cận mục tiêu, không ngờ lại bị em rút trúng thăm.”
Giọng anh bỗng đổi sang nhẹ nhàng hơn, kèm theo một nụ cười ấm áp:
“Nhưng thật ra, hôm đó không phải lần đầu chúng ta gặp nhau.”
“Năm năm trước, gần tuyến biên giới, có một ‘thương nhân’ bị trúng đạn ngã trong đám lau sậy. Là em đã kéo anh ta ra chỗ an toàn, băng bó vết thương, còn để lại nửa bình nước và bánh khô.”
Ánh mắt anh chứa chút mong đợi:
“Em còn nhớ không?”
Tôi cố lục lại ký ức, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu:
“Không nhớ nữa.”
Nụ cười nơi khóe môi Giản Húc Phong khựng lại, thoáng bối rối.
Tai tôi bỗng hơi nóng lên.
Nhưng bầu không khí lại nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc trước.
Sau khi quen dần, Giản Húc Phong mang hai chiếc ghế mây ra ban công.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, gió đêm lướt qua dịu dàng, trò chuyện lặt vặt đôi câu.
Anh kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện ở quân khu Tây Nam.
Anh nói mình xuất thân từ dòng dõi quân nhân, lớn lên trong đại viện quân đội, chưa từng phải chịu thiệt thòi gì.
Mười tám tuổi thi vào Đại học Quốc phòng, lần đầu tham gia diễn tập đã dẫn đội đột phá tổng hành dinh quân Xanh khiến nhiều cựu binh phải nhìn bằng con mắt khác.
Hai mươi lăm tuổi chủ trì chiến dịch phản xâm nhập nơi biên giới, hoàn thành nhiệm vụ với con số thương vong bằng 0, đến cả dân bản địa cũng nhớ kỹ biệt danh của đơn vị anh.
Tôi lắng nghe, trong đầu hiện ra hình ảnh một sĩ quan trẻ tài năng, đứng giữa phòng chỉ huy tính toán chiến lược, ánh sao trên quân hàm lấp lánh.
Giản Húc Phong bỗng dừng lại, quay đầu nhìn tôi:
“Còn em thì sao? Trước khi gặp anh, em đã sống thế nào?”
Ngón tay tôi vô thức vuốt nhẹ hoa văn trên ghế mây, cúi mắt.
Một lúc lâu sau, tôi khẽ đáp:
“Em là một người… có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.”
Giản Húc Phong sững lại, không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo ghế lại gần hơn một chút.
Vai anh chạm khẽ vào tôi, ấm áp và vững vàng.
Tôi tiếp tục kể, giọng nhỏ như đang kể lại câu chuyện của người khác.
Nói đến cuối cùng, sống mũi bắt đầu cay xè, tôi vừa định đưa tay lau thì đã bị anh nắm lấy cổ tay.
Bàn tay anh xuyên qua lớp tay áo, truyền tới hơi ấm dịu dàng và kiên định.
Anh không nói “đừng buồn” hay “mọi chuyện rồi sẽ ổn”, chỉ thấp giọng nói:
“Từ nay sẽ không như vậy nữa.”
“Bên anh, em luôn là người quan trọng nhất, không ai có thể thay thế.”
“Thanh Yên, chờ mọi việc ở đây xử lý xong, theo anh về Vân Thành. Anh sẽ cho em một lễ cưới thật sự.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Giản Húc Phong còn sáng và ấm hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm.
Gió đêm lướt qua lá cây xào xạc, sao trời lấp lánh ngay trên đỉnh đầu.