Chương 1 - Lễ Tốt Nghiệp Không Có Anh

Trong lễ tốt nghiệp, tôi háo hức chuẩn bị màn cầu hôn.

Tôi định tạo bất ngờ cho Giang Hoài sau khi buổi lễ kết thúc.

Nhưng gọi bao nhiêu cuộc, bên kia vẫn không bắt máy.

Sau này tôi mới biết, lẽ ra anh ấy phải có mặt tại buổi lễ, thì lại ra sân bay đón cô thanh mai trúc mã của mình về.

Tôi dầm mưa ướt như chuột lột, đứng trước cửa nhà anh.

Và chạm mặt cô gái vừa mới trở về kia.

Cô ấy nhìn tôi, nhướn mày đầy thách thức.

Nhìn họ thân mật quấn quýt bên nhau, không nỡ rời xa.

Tôi đã hiểu ra mọi chuyện.

Tôi bán đi chiếc nhẫn kim cương đã tích góp bao lâu mới mua được.

Và mang theo con mèo mà cả hai cùng nuôi.

Sau đó, anh khóc lóc tìm đến tôi:

“Anh đã chuẩn bị màn cầu hôn mà em thích nhất, anh cũng đã chuộc lại cặp nhẫn em từng bán.”

“A Tình, em về với anh được không?”

1

Lúc tôi vừa đến trước cửa nhà Thẩm Hoài, họ cũng vừa về tới.

Cô gái kia dựa vào vai anh, giọng ngọt xớt nũng nịu.

Hai người quấn quýt, chẳng khác gì một cặp đang yêu đương mặn nồng.

Thấy tôi nhìn, cô ấy ngẩng lên, nhướn mày về phía tôi.

Không nói nhưng ánh mắt như đang bảo: “Chào chị dâu nhỏ.”

Rồi cô nàng chụt một cái lên má Thẩm Hoài.

Anh hơi nghiêng đầu né đi, vẻ khó chịu hiện rõ.

“Làm gì vậy!”

Tôi nhìn cô, lịch sự nói: “Chào cô.”

Nghe thấy giọng tôi, cơ thể Thẩm Hoài bỗng khựng lại.

Anh vội vàng đẩy Tống Tịnh Nghiên đang dựa vào mình ra.

Quay người lại một cách cứng nhắc.

Nhìn thấy tôi đang bình thản đứng đó, anh lập tức biến sắc.

“A Tình, sao em lại đến đây?”

“Anh còn chưa kịp đi đón em mà.”

Tôi khẽ cười: “Nếu không đến, sao em xem được vở kịch hôm nay?”

Còn chưa kịp để anh lên tiếng.

Tống Tịnh Nghiên đã ló đầu ra từ sau lưng Thẩm Hoài.

“Này! Chị là bạn gái nhỏ mà Thẩm Hoài đang quen đúng không?”

Cô ấy đưa tay ra: “Chào chị, em là bạn nối khố, cũng là thanh mai của anh ấy.”

“Nghe danh đã lâu, giờ gặp mới thấy… đúng là giống lời người ta kể, không ngờ…”

Tôi nghiêng đầu, tò mò hỏi lại: “Không ngờ gì cơ?”

Cô ấy bĩu môi.

“Không ngờ chị quản Thẩm Hoài chặt đến vậy!”

“Hôn má mà cũng thấy lạ lùng à?”

“Đúng là quê mùa.”

Giọng cô ta thì ngọt ngào, nhưng từng lời nói lại chua chát như dao cứa.

Thẩm Hoài nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy áy náy.

Rồi nhíu mày, dùng khuỷu tay huých cô một cái.

Tống Tịnh Nghiên lè lưỡi, lườm anh một cái rõ dài.

“Xin lỗi mà~”

“Em quen tính nói gì nói nấy, chị sẽ không trách em chứ ha?”

Cô ấy làm bộ nghiến răng, rồi giả vờ giận dữ đấm vào người anh.

“Chị ấy còn chưa nói gì, anh lại nhỏ mọn như vậy. Có bạn gái rồi là lập tức xa cách với em luôn.”

“Hồi trước tụi mình còn thân đến mức mặc chung cả quần cơ mà?”

Thẩm Hoài nhíu mày, mặt đầy khó chịu.

“Em đang nói vớ vẩn gì vậy? Chuyện cũ rích rồi, em đừng có nói lung tung trước mặt bạn gái anh.”

“Nếu lát nữa cô ấy giận thì anh không bỏ qua cho em đâu.”

Tống Tịnh Nghiên bĩu môi, giọng có phần tủi thân.

“Đúng là có bạn gái vào là quên sạch tình nghĩa từ nhỏ đến lớn!”

“Thẩm Hoài, anh giỏi thật đấy!”

Thẩm Hoài hơi căng thẳng.

“Sao lại quên được, em là bạn tốt của anh mà.”

“A Tình là bạn gái anh, cả hai đều rất quan trọng với anh.”

2

Tống Tịnh Nghiên được dỗ vài câu là vui vẻ lại ngay.

Hớn hở đi theo sau bọn tôi định vào nhà.

Thẩm Hoài đưa tay chặn cô ở ngoài cửa.

“Anh đưa em về rồi đấy.”

“Em đừng có đi méc mẹ anh nữa là được.”

“Nếu không có việc gì thì mau về đi, anh còn phải ở bên bạn gái nữa.”

Tống Tịnh Nghiên chu môi, không cam lòng đứng sang một bên.

“Em còn chưa gặp dì nữa, em nhớ dì mà.”

“Không về đâu!”

Rồi làm bộ muốn xông vào nhà.

Thấy tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô ta quay sang hỏi:

“Chị ơi, chị cũng vào à?”

Tôi hơi ngạc nhiên:

“Tôi không biết từ bao giờ mình có thêm một đứa em gái.”

“Hơn nữa, tôi cũng không có thói quen tùy tiện nhận họ hàng, cô Tống.”

“Không có giáo dưỡng không đồng nghĩa với thẳng thắn.”

“‘Thẳng thắn’ sắp bị cô biến thành từ mang nghĩa tiêu cực rồi đấy.”

“Và còn nữa, tha thứ hay không là chuyện của tôi. Hai người không ai có quyền thay tôi quyết định.”

Tống Tịnh Nghiên không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy, ấp úng mãi không biết nói gì.

Một lúc sau, mắt cô ta đỏ hoe.

“Em… anh Hoài…”

“Chị… à không, xin lỗi.”

Thẩm Hoài đứng ra dàn hòa:

“A Tình, từ nhỏ cô ấy đã ngốc nghếch vậy rồi, đến thành ngữ còn không hiểu nghĩa.”

“Cô ấy không có ác ý đâu.”

“Em đừng để tâm nhé.”

3

Tôi siết chặt góc áo.

Một cơn gió lạnh thổi qua tôi rùng mình vì lạnh.

Lúc này Thẩm Hoài mới nhận ra tôi ướt từ đầu đến chân.

Miệng thì càu nhàu sao tôi không biết tự lo cho bản thân.

Tay thì cẩn thận giúp tôi sấy tóc.

Bông mèo nhỏ lăn lộn dưới chân tôi, đuôi nó quấn lấy ống quần, phát ra tiếng gừ gừ dễ chịu.

“Dì Lưu bảo với anh là Bông nôn.”

“Anh lo quá nên chạy đến, quên mang theo ô, ai ngờ đang đi thì mưa đổ ào xuống.”

Thẩm Hoài nhíu mày:

“Cho dù em lo cho Bông, cũng không thể không để ý đến sức khỏe bản thân.”

“Nhỡ em bị ốm thì sao?”

“Sao em không gọi cho anh?”

Tôi đẩy tay anh đang cầm máy sấy ra, ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh thử nhìn điện thoại của mình xem.”

Thẩm Hoài khựng lại, lập tức móc điện thoại từ túi ra.

Trên gương mặt anh thoáng hiện chút hoảng hốt.

“A Tình, điện thoại anh để chế độ im lặng.”

“Anh xin lỗi.”

“Có chuyện gì quan trọng không?”

Tôi liếc mắt nhìn chiếc túi – bên trong vẫn còn chiếc nhẫn tôi định dùng để cầu hôn.

Lắc đầu.

“Không có gì đâu.”

“Chỉ là hôm nay là lễ tốt nghiệp, em muốn anh đến xem một chút thôi.”

Trước khi quay lại đây, tôi đã dọn sạch chỗ cầu hôn mà mình từng kỳ công chuẩn bị.

Những thứ còn dùng được thì đem tặng cho cô lao công dưới lầu.

Còn lại đều vứt vào thùng rác.

Thẩm Hoài ngồi xổm cạnh tôi, ánh mắt chân thành.

“A Tình, anh hứa từ giờ sẽ không để em phải tìm anh trong vô vọng nữa.”

“Ê! Đây chẳng phải là ảnh hồi nhỏ tụi mình thi kéo co sao?”

“Anh vẫn còn giữ đấy à!”

Tống Tịnh Nghiên nhào tới ôm cổ Thẩm Hoài.

“Mau nhìn đi, nhìn cái mặt méo xệch của anh lúc đó kìa, cười xỉu luôn!”

Thẩm Hoài bị cô ôm chặt nhưng không tức giận.

Còn cúi người xuống xem ảnh cùng cô.

“Em còn nói anh, nhìn lại mặt em đi, chẳng khác gì bị táo bón.”

Tống Tịnh Nghiên phồng má giận dỗi, đưa tay cù vào nách Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài không đứng vững, cả hai cười đùa rồi ngã chồng lên nhau.

Bông mèo bỗng “meo” một tiếng to rõ.

Phá tan không khí giữa hai người.

Thẩm Hoài lúc này mới chợt nhận ra, vội vàng đẩy Tống Tịnh Nghiên ra khỏi người mình.

Cô ta đập nhẹ vào tường, ánh mắt tủi thân nhìn Thẩm Hoài.

Tôi cúi xuống bế Bông lên, ôm nó vào lòng.

“Bông à, mày cũng thật không biết điều.”

“Đang phá chuyện vui của người ta đấy.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hai người họ.

“Có cần tôi nhường chỗ không?”

“Rồi dọn thêm cho hai người cái giường?”

4

Thẩm Hoài mặt tái nhợt, bật dậy ngay.

“A Tình, vừa rồi anh chỉ không đứng vững nên mới ngã như vậy, em đừng hiểu lầm.”

“Em giận vì anh không ra đón em hôm nay à?”

Tống Tịnh Nghiên cắn môi, ánh mắt đầy giận dữ.

“Tô Tình, sao chị nói chuyện khó nghe vậy?”

“Chẳng lẽ anh ấy có bạn gái rồi thì không được có bạn thân à?”

“Tụi tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, thân thiết một chút thì sao?”

“Người đầu óc bẩn thỉu mới nhìn đâu cũng thấy chuyện bẩn thỉu!”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

“Hồi nhỏ không mặc gì, giờ cũng định lặp lại trò cũ hả?”

“Trước mặt tôi mà còn dám nằm đè lên nhau như vậy, ai biết sau lưng sẽ còn làm gì?”

Mắt Tống Tịnh Nghiên đỏ hoe.

“Chị… nói quá đáng rồi đấy!”

“Chả trách ai cũng bảo chị từ quê lên, thô lỗ, mất dạy! Chị không xứng với Thẩm Hoài!”

Tôi túm lấy cô ta, kéo mạnh về phía mình.

“Cô dám nhắc lại lần nữa xem.”

Thẩm Hoài lập tức chen vào giữa chúng tôi, ngăn hai người lại:

“Đủ rồi!”

Anh nhíu mày:

“Yên Yên nói không sai, em hơi quá đáng rồi đấy.”

“Từ nãy đến giờ em cứ nhìn Yên Yên bằng ánh mắt khó chịu.”

“Nếu em trách anh vì không nghe điện thoại, thì anh xin lỗi.”

Tống Tịnh Nghiên đứng sau lưng anh, khẽ cong khóe môi nhìn tôi, ánh mắt ánh lên sự đắc ý.

Tôi siết chặt tay, máu nóng bốc lên đầu.

Tôi tát mạnh vào mặt anh, khiến đầu anh ngoẹo sang một bên.

Trên khuôn mặt trắng trẻo lập tức hằn rõ dấu tay đỏ rực.

Tống Tịnh Nghiên hét lên, lao vào định đánh tôi.

Tôi thuận tay tát thêm cô ta một cái nữa.

Không hề nương tay.

Đáng đời!

5

Thẩm Hoài ngồi trên sofa, áp túi đá lên mặt.

Tống Tịnh Nghiên vừa rồi khóc lóc bỏ về.

Bên ngoài trời vẫn còn ẩm ướt, độ ẩm cao.

“Con Bông dạo này tiêu hóa hơi kém, hay em cứ đợi thời tiết tốt hơn rồi hãy đón nó về.”

Anh lầm bầm trong miệng.

Nhưng vì một bên mặt bị sưng, nói chuyện nghe cứ líu ríu không rõ.

“A Tình, em đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi.”

“Giận bớt chưa?”

Anh đưa tay định chạm vào tôi.

Tôi nghiêng người tránh.

Trong mắt anh hiện lên chút bực bội.

“Em có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?”

“Anh đã giải thích rõ ràng hết rồi còn gì?”

“Yên Yên lâu lắm mới về, anh là bạn thân thì đón cô ấy có gì sai?”

Anh biết rất rõ, tôi đã mong chờ hôm nay từ rất lâu.

Anh từng hứa với tôi.

Nắm tay tôi, vừa vuốt ve vừa nói, chờ đến ngày tôi tốt nghiệp, anh sẽ dành cho tôi một bất ngờ thật lớn.

Khi nghe xong, tim tôi đập thình thịch, không kìm được nghĩ rằng — có khi nào đó là màn cầu hôn.

Nên tôi đã chuẩn bị mọi thứ từ trước.

Chờ đợi một sự cố gắng từ cả hai phía, một cái kết trọn vẹn.

Nhưng giờ, tất cả tan như bong bóng xà phòng.

Và anh còn quay ngược lại trách móc tôi.

Ngực tôi nghẹn lại, như có cục đá đè nặng.

Chợt tôi cảm thấy may mắn, vì hôm nay anh đã không đến.

Màn cầu hôn nực cười kia, cũng vì thế mà không xảy ra.

“Tống Tịnh Nghiên nói năng mập mờ, bạn anh hiểu nhầm tôi, cũng chẳng trách họ.”

“Vì tôi chưa từng gặp ai trong số họ cả. Tất cả những gì họ biết về tôi là do anh kể.”

“Nên giờ tôi thật sự tò mò — trong mắt anh, tôi là người thế nào?”

“Anh nói với bạn mình tôi ra sao? Là kẻ thô lỗ, quê mùa, không xứng với anh?”

Thẩm Hoài sững người:

“Anh chỉ tiện miệng nói thôi, bọn họ phóng đại lên đấy.”

Tôi nhìn anh chằm chằm, bình thản nói:

“Nhưng anh chưa bao giờ tiện miệng kể với tôi về bạn anh cả.”

“Kể cả là Tống Tịnh Nghiên.”

Anh cúi đầu, tránh ánh mắt tôi.

Tôi thở dài, lạnh lùng rời khỏi chỗ anh ngồi.

Có lẽ… tôi chưa bao giờ thật sự nhìn rõ con người bạn trai mà mình từng tự hào.

Không phải anh ta bỗng dưng trở nên tệ bạc — chỉ là tôi vừa mới nhận ra sự thật mà thôi.

Chỉ thấy toàn thân anh ta bỗng cứng đờ.

Giọng nói lắp bắp căng thẳng:

“Em… còn quay lại không?”