Chương 4 - Lễ Tế Của Những Kẻ Phản Bội

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Một tiếng quát như sấm nổ vang trời.

Cả Bạch Nhược Dao và giúp việc đều sững lại.

Cô ta đỏ hoe mắt, ấm ức: “Anh… anh mắng em làm gì? Chúng ta vừa mới…”

“Tôi bảo cô CÚT RA NGOÀI!”

Lương Cảnh Xuyên mắt đỏ ngầu, giống như một con thú dữ bị chọc giận.

“Dẫn theo đống rác rưởi của cô, cút khỏi nơi này ngay lập tức!”

“Đây không phải chỗ của cô!”

Lần đầu tiên, hắn nổi trận lôi đình với Bạch Nhược Dao – người mà trước nay hắn luôn chiều chuộng.

Cô ta bị dọa đến hoảng loạn, vừa khóc vừa bị tống ra cửa cùng đống vali.

“Rầm!”

Cánh cửa biệt thự đóng sập lại.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Nhưng cũng tĩnh lặng đến rợn người.

Lương Cảnh Xuyên ngồi phịch xuống ghế sô pha, ngơ ngác nhìn quanh căn biệt thự trống rỗng, không còn chút hơi thở nào của Tô Từ.

Hắn bắt đầu không thể ngăn nổi những ký ức về cô ùa về, từng cảnh, từng cảnh một.

Hắn nhớ, những ngày đầu khởi nghiệp khó khăn, chính Tô Từ đã đưa hết tiền tiết kiệm, thậm chí bán cả trang sức mẹ để lại, để cùng hắn ăn mì gói suốt một tháng.

Hắn nhớ, có lần hắn sốt cao đến bốn mươi độ, là Tô Từ đã không ngủ suốt ba ngày ba đêm để chăm sóc, lấy khăn ấm lau người cho hắn.

Hắn nhớ, mỗi lần hắn đi tiếp khách say mèm về nhà, Tô Từ đều âm thầm nấu canh giải rượu, thay quần áo, dìu hắn lên giường.

Hắn nhớ, hắn bị đau dạ dày, Tô Từ luôn nấu từng món ăn dễ tiêu, mỗi sáng đều chuẩn bị sẵn bữa sáng nóng hổi cho hắn.

Tất cả những điều đó, hắn từng xem là hiển nhiên — thậm chí đôi lúc còn thấy phiền.

Nhưng giờ đây, từng cảnh tượng ấy lại như mũi kim nung đỏ, đâm thẳng vào tim hắn.

Hắn từng nghĩ, tình yêu của Tô Từ là vô tận.

Là thứ vĩnh viễn không bao giờ cạn kiệt.

Cho đến lúc này… hắn mới biết, mình đã mất đi cái gì.

Tiếng chuông điện thoại vang lên – là thám tử tư.

“Lương tổng, đã tra được. Trước khi biến mất, cuộc gọi cuối cùng của phu nhân là gọi đến… Kỷ Hoài – tổng giám đốc Thịnh An Capital.”

Kỷ Hoài?!

Con ngươi Lương Cảnh Xuyên co rút mạnh.

Hắn lập tức lao xe đến thẳng tòa nhà Thịnh An Capital.

Nhưng bị chặn lại ở quầy lễ tân.

Vài phút sau, Kỷ Hoài bước ra từ thang máy, dáng vẻ thong dong, nụ cười xã giao không mặn không nhạt.

“Lương tổng, gió nào đưa anh đến đây vậy? Hiếm lắm đấy.”

Lương Cảnh Xuyên lao tới túm lấy cổ áo hắn, nghiến răng ken két:

“Tô Từ đâu? Anh giấu cô ấy ở đâu rồi?”

Kỷ Hoài thản nhiên gạt tay hắn ra, vuốt phẳng cổ áo, giọng nhàn nhạt:

“Lương tổng, tôi và vợ anh… chẳng thân thiết gì cả.”

“Nhưng, nhìn anh sốt ruột như vậy, tôi có thể cho anh một lời khuyên.”

“Nếu một người phụ nữ thật sự muốn trốn anh…”

“Anh nghĩ, chỉ bằng vào bản lĩnh của mình, có thể tìm được cô ấy sao?”

Giọng nói nhẹ tênh, nhưng đầy khiêu khích.

Lương Cảnh Xuyên nắm chặt nắm đấm, các khớp ngón tay kêu răng rắc.

Tìm không ra Tô Từ, lại thêm nghi ngờ Kỷ Hoài, khiến hắn như bị đẩy đến bờ vực điên loạn.

Hắn bắt đầu liều lĩnh tung hết nguồn lực, điên cuồng chèn ép các sản nghiệp dưới trướng Kỷ Hoài.

Nhưng Kỷ Hoài lại như một đám bông – mọi cú đấm hắn tung ra đều rơi vào khoảng không, bị hóa giải nhẹ nhàng như không.

Thịnh An Capital – đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Lần đầu tiên trong đời, Lương Cảnh Xuyên nếm trải cảm giác bất lực đến mức không thể ra tay.

Quyền lực và tiền bạc – những thứ hắn luôn lấy làm kiêu hãnh – nay lại trở nên nực cười, vô dụng đến đáng thương…

Trước một người phụ nữ quyết tâm rời bỏ hắn.

Trước một người đàn ông ngang tài ngang sức với hắn.

Đêm khuya.

Hắn một mình trở về căn biệt thự lạnh lẽo.

Đối diện căn phòng trống rỗng không chút hơi người, hắn gần như hóa điên, lẩm bẩm trong bóng tối như kẻ loạn thần kinh.

“…Tô Từ, đừng giận nữa… Em giận đủ rồi thì về đi…”

“Anh tha thứ cho em rồi, anh không tính toán nữa đâu…”

“Con không còn thì thôi… Chúng ta còn trẻ, sau này sinh lại cũng được…”

Hắn… vẫn không hiểu.

Vẫn không biết mình sai ở đâu.

Vẫn kiêu ngạo cho rằng – chỉ cần hắn chịu mở miệng, Tô Từ nhất định phải biết ơn mà quay về bên hắn.

Ngay khoảnh khắc đó – điện thoại đổ chuông.

Là Tiểu Lâm giọng hoảng loạn chưa từng có.

“Lương tổng! Không xong rồi!!”

“Dự án M&A quốc tế mà chúng ta đang chuẩn bị… bất ngờ bị đối thủ tấn công rồi!”

“Phương thức ra tay… rất giống Kỷ Hoài! Nhưng… nhưng lại có gì đó… khác…”

Tiểu Lâm không biết nên hình dung như thế nào.

Còn Lương Cảnh Xuyên — chỉ cần một giây, đã hiểu.

Cái “khác” đó – chính là thứ mà chỉ mình hắn mới nhận ra.

Là những đòn đánh chính xác, nhắm thẳng vào từng điểm yếu trong toàn bộ hệ thống hắn bày bố.

Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.

Đủ để trí mạng.

Một suy nghĩ khủng khiếp trỗi dậy từ sâu thẳm não bộ, khiến sống lưng hắn lạnh toát như bị rắn bò qua.

Là Tô Từ.

Chỉ có cô…

Chỉ có cô mới biết rõ tất cả những quân bài tẩy của hắn.

Ba tháng sau.

Triển lãm đấu giá nghệ thuật mùa thu tại Hải Thành.

Tôi ngồi ở hàng ghế VIP, bên cạnh Kỷ Hoài.

Diện mạo đã là một người hoàn toàn khác.

Mái tóc dài ngang eo đã bị cắt gọn thành kiểu tóc ngắn chạm vai sắc sảo.

Trên người là bộ suit trắng Chanel mới nhất – thanh lịch mà cứng cỏi.

Gương mặt trang điểm tinh tế, che đi hết vẻ nhợt nhạt, yếu đuối năm xưa.

Thân phận hiện tại của tôi – Sura, cố vấn đầu tư nghệ thuật do Thịnh An Capital đích thân mời về với mức thù lao ngất ngưởng.

Ba tháng qua tôi như một miếng bọt biển, điên cuồng hấp thụ mọi thứ.

Kỷ Hoài đã thuê riêng chuyên gia phân tích tài chính phố Wall và cố vấn kinh doanh cấp cao để huấn luyện tôi một đối một.

Tôi vừa tĩnh dưỡng cơ thể sau khi phá thai, vừa lao vào học tài chính, pháp luật, quy tắc thương trường — chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày.

Những biểu đồ K-line và báo cáo tài chính mà tôi từng thấy như thiên thư, giờ đã rõ ràng trong mắt tôi như đường chỉ tay.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)