Chương 2 - Lễ Cưới Đẫm Nước Mắt
3
Bốn năm trước, tôi từng bị bắt cóc, suốt một ngày một đêm.
Khi được cứu ra, chiếc váy múa trắng tinh trên người đã dơ bẩn không chịu nổi, nhuốm đầy máu.
Không biết bằng cách nào, cảnh đó lại bị người ta chụp lén, phát tán ra ngoài.
Chuyện như vậy, đối với thiên hạ chẳng khác nào mùi máu trong nước kích thích lũ cá mập, ai nấy đều hưng phấn.
Chỉ trong chớp mắt, tin đồn nhảm đã lan truyền khắp nơi.
Trong các nhóm chat khắp nơi đều lan truyền bức ảnh đó, còn có người nói là có cả video.
“Tôi xem video rồi, con nhỏ đó kêu thảm lắm, tôi còn không dám xem hết.”
“Không hổ là vũ công từng đoạt giải lớn, cơ thể mềm thật, tư thế nào cũng làm được.”
“Cái dáng người đó, khuôn mặt đó, bị xử tử cũng không oan.”
“Thật không? Tôi không tin, trừ khi ông gửi tôi xem.”
“Có phí cũng được, xin chia sẻ tài nguyên, cảm ơn trước!”
“Quỳ lạy xin link Chúc ông cả đời bình an.”
“Cả đời bình an.”
“Cả đời bình an.”
…
Kẻ bắt cóc khi khống chế tôi thì cực kỳ kích động, cuối cùng bị bắn chết tại chỗ.
Vụ bắt cóc và hành hung này được kết luận là một tên tâm thần tấn công ngẫu nhiên.
Không ai nói rõ được, rốt cuộc trong lúc tôi bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, vẫn là nhà họ Cố và nhà họ Lâm nhờ quan hệ với truyền thông, đủ mọi cách để bịt miệng, mới đè tin này xuống được.
4
Khi Cố Trạch Xuyên chạy đến, tôi vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật.
Tôi chưa từng thấy anh ấy thảm hại như vậy.
Anh quỳ bên giường tôi, người vốn luôn phong độ tự tin giờ cúi rạp xuống, mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã lên mu bàn tay tôi.
“Thu Thu, tất cả là lỗi của anh, là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ được em…”
Sau chuyện đó, anh nhuộm lại tóc đen, bỏ thuốc lá, khóa xe đua, mặc vest vào, cắt đứt hoàn toàn với hội bạn cũ, hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Từ công tử ngông cuồng thành tổng giám đốc điềm đạm, chu đáo.
Kín đáo, trầm tĩnh, luôn cư xử hòa nhã.
Bốn năm qua Cố Trạch Xuyên chăm sóc tôi hết sức cẩn trọng, gần như đến mức cực đoan.
Anh lắp hệ thống an ninh tốt nhất.
Chỉ cần tôi ra ngoài, dù công ty bận đến đâu, anh cũng nhất định tự mình đi cùng.
Chỗ nào tôi muốn đến, anh đều nghiên cứu kỹ lộ trình, loại bỏ mọi nguy hiểm có thể xảy ra.
Như thể chỉ cần lơ là một chút, tôi sẽ bị gió thổi bay đi, bị mưa làm gãy mất.
Ai cũng nói vì tôi mà anh ấy thay đổi hoàn toàn, yêu tôi đến tận xương tủy.
Ba mẹ tôi cũng thở phào, mừng vì có Cố Trạch Xuyên hết lòng chăm sóc tôi, không rời bỏ tôi.
Vậy mà giờ, chỉ một màn náo loạn trong lễ cưới, tất cả vỏ bọc êm đẹp đều vỡ nát.
Tôi lại một lần nữa bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió.
5
Sau khi được cứu chữa, tình hình của ông nội Cố Trạch Xuyên cuối cùng cũng ổn định lại, vừa tỉnh dậy đã gọi anh ấy vào.
“Phải hủy hôn, nhất định phải hủy hôn!”
“Tao già rồi không phải người cổ hủ gì, lúc mới xảy ra chuyện còn ém được tin, tao còn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.”
“Giờ chuyện đã ầm lên, ai cũng biết, mày còn cưới nó thì chính là làm nhục tổ tiên nhà họ Cố!”
Cố Trạch Xuyên lập tức ngắt lời ông.
“Đó không phải lỗi của Thu Thu, con không thể hủy hôn—”
“Bốp!”
Một cái tát vang lên ngay tức khắc.
Ông nội chỉ có mỗi đứa cháu trai này, Cố Trạch Xuyên mồ côi cha mẹ từ nhỏ, ông thương anh như tròng mắt, đây có lẽ là lần đầu tiên anh bị đánh.
Trong phòng bệnh im lặng mấy giây, Cố Trạch Xuyên vẫn bướng bỉnh, từng chữ từng chữ cứng rắn:
“Ông nội, con thà chết cũng không hủy hôn.”
…
Những chuyện này đều là bạn thân Tiểu Tiểu kể lại cho tôi nghe.
Lúc khung cảnh vừa bắt đầu hỗn loạn, mẹ tôi đã vội vàng kéo tôi về nhà để bảo vệ, tịch thu luôn điện thoại và máy tính, sợ tôi nghe được mấy lời khó nghe.
Tôi hơi bất lực.
Dù bây giờ tôi đã là giám đốc chi nhánh, được gọi một tiếng “Tổng giám đốc Lâm”.
Nhưng trong mắt mẹ, tôi mãi chỉ là cô con gái nhỏ cần được bảo vệ.
Tôi đành phải nhờ Tiểu Tiểu lấy cớ mang tài liệu đến để gặp tôi, cho tôi cơ hội dò la tình hình.
Tiểu Tiểu nhìn tôi đầy cẩn trọng.
“Thu Thu, cậu… ổn chứ?”
Tiểu Tiểu từng nói tôi là kiểu người quá bình tĩnh, lúc nào cũng ôn hòa, khiến cô ấy cảm thấy khó đoán.
Với người không thân thì còn thấy tôi hơi giả tạo.
Tôi ký xong tờ giấy cuối cùng, lắc đầu.
“Mình không sao.”
Khi biểu diễn trên sân khấu thì cần cảm xúc tràn đầy.
Nhưng trong cuộc sống, cảm xúc là thứ vô dụng nhất, chỉ làm rối suy nghĩ.
Ông nội Cố Trạch Xuyên vốn suy nghĩ bảo thủ, không phải chuyện một sớm một chiều có thể thay đổi, chẳng cần tranh cãi vô ích.
Điều tôi đang nghĩ là chuyện khác.
“Tiểu Tiểu, có vài việc mình muốn xác minh, giờ mình không tiện ra mặt, cậu giúp mình nhé?”