Chương 4 - Lấp Lánh Sau Những Lời Chê Bai

14

Năm lớp 12, vào đêm Giáng sinh, tôi vét trong ống heo được 5 tệ, quyết định “xa xỉ” một lần mua táo tặng Bạc Nghiễn Cửu.

Cậu ấy cũng tặng lại tôi một món quà nặng trĩu, nhưng yêu cầu tôi phải chờ đến khi thi xong đại học mới được mở.

Một năm học nữa trôi qua, kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến. Sau ba ngày thi liên tục, chúng tôi chính thức được “giải phóng.”

Tuy nhiên, tôi không về nhà ngay lập tức, vì tôi không muốn về.

Tối hôm thi xong, bạn cùng phòng rủ tôi ra ngoài đi siêu thị mua đồ. Khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 7-Eleven, họ muốn vào mua đồ ăn vặt, nhưng cửa hàng không cho mang theo đồ từ siêu thị vào.

Tôi xung phong đứng bên ngoài giữ đồ cho họ.

Bất ngờ, một người phụ nữ và một người đàn ông cầm tờ rơi tiến đến chỗ tôi. Họ mỉm cười hỏi:

“Cô bé, muốn ăn gì không?”

Tôi lắc đầu, nói rằng bạn cùng phòng đã quyết định sẽ ăn gì rồi.

Thấy tôi từ chối, người phụ nữ thở dài:

“Chúng tôi vừa mở quán, mãi mà chẳng có khách. Nếu không kéo được thêm người, ông chủ sẽ đuổi tôi mất. Cô bé, đến xem thử quán chúng tôi nhé, không ăn cũng không sao, tôi chỉ cần có cái để báo cáo với ông chủ.”

Tôi hơi động lòng. Bà ấy trông thật tội nghiệp, giống như tôi vậy.

Bà ấy bất ngờ kéo tay tôi, dụ dỗ:

“Quán ngay gần đây thôi, ở đó kìa.”

Bà ấy chỉ về phía một góc đường, nơi có hai người đàn ông ngồi trước cửa.

Tôi vừa định bước theo thì cánh tay còn lại bị ai đó kéo mạnh ra sau.

Bạc Nghiễn Cửu xuất hiện, khuôn mặt đen lại, kéo tôi về phía mình rồi lạnh lùng nói với hai người kia:

“Cô ấy không rảnh.”

Không cần biết họ phản ứng thế nào, cậu ấy nắm tay tôi, lôi đi thẳng.

Khi đã cách xa họ, giọng cậu ấy lạnh như băng:

“Không ai dạy cậu rằng không được đi với người lạ sao?

“Quán đó nằm sâu trong hẻm, toàn đàn ông, cậu nghĩ vào đó rồi còn cơ hội bước ra không?”

Tôi nhìn cậu ấy, không hiểu sao lại giận dữ đến vậy, nhỏ giọng giải thích:

“Tôi lớn lên với ông bà nội, bố mẹ không quan tâm đến tôi.

“Không ai dạy tôi mấy điều này, ông bà cũng không.”

Người phụ nữ kia khi kéo tay tôi còn xoa đầu tôi, giống như một người mẹ âu yếm con gái. Tôi đã tham luyến chút tình cảm giả tạo đó.

Tôi không nói với Bạc Nghiễn Cửu về hoàn cảnh gia đình mình, vì tôi không muốn thấy ánh mắt thương hại hoặc khó chịu từ cậu ấy.

Thực ra, khi bước theo họ, tôi đã sẵn sàng bấm nút gọi cảnh sát nếu có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường.

Bạc Nghiễn Cửu thoáng sững người, giọng điệu dịu lại:

“Con gái ra ngoài, phải cẩn thận hơn. Đừng dễ dàng tin người.”

Tôi ngước nhìn cậu ấy, nửa hiểu nửa không:

“Với cậu cũng phải thế à?”

Trước khi nhận được câu trả lời, tôi nghe tiếng bạn cùng phòng gọi tên mình.

Tôi quay lại, mỉm cười nói với Bạc Nghiễn Cửu:

“Họ tìm tôi rồi, tôi phải về đây. Cảm ơn cậu hôm nay nhé.”

Tôi nói xong liền định chạy về phía bạn.

Nhưng cậu ấy kéo tay tôi lại, ngập ngừng hỏi:

“Quà… cậu mở chưa?”

Tôi lắc đầu:

“Thi xong thì đi chơi với bạn, chưa có thời gian mở.”

Ánh mắt cậu thoáng chút thất vọng.

Lúc này, bạn cùng phòng đã đến gần. Tôi chào tạm biệt cậu rồi chạy đi.

15

Sau kỳ thi đại học, tôi chủ động cắt đứt liên lạc với Bạc Nghiễn Cửu.

Tôi cũng không làm theo lời hứa trước đây, đăng ký một trường đại học ở Bắc Kinh cùng cậu.

Bạc Nghiễn Cửu vốn dĩ là người Bắc Kinh. Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ cậu ấy đưa cậu đến đây để khuây khỏa.

Mùa hè đó, tôi không về nhà. Thay vào đó, tôi đến Quảng Châu làm công nhân ba tháng, kiếm được 8.000 tệ, vừa đủ để đóng học phí và trang trải sinh hoạt phí cho năm nhất đại học.

Không ngờ rằng, vào năm nhất đại học, tôi lại gặp Phó Yến Dư. Cậu ấy đã chuyển về Quảng Châu từ khi học lớp 12.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn là cậu ấy và Tô Yên Yên đã thành đôi.

Bây giờ, Phó Yến Dư bị Tô Yên Yên “nắm trong lòng bàn tay,” suốt ngày chạy theo cô ấy, gọi nào là “chị gái,” nào là “học tỷ,” nào là “bé cưng.”

Tô Yên Yên sau này lén nói với tôi rằng, việc cô ấy cưa đổ được Phó Yến Dư phần lớn là nhờ vào những thông tin tôi cung cấp trước đây.

Cô ấy bảo rằng giờ mình rất hạnh phúc, bởi cả hai gia đình “môn đăng hộ đối,” và sau khi tốt nghiệp đại học, họ sẽ kết hôn.

Có lần, trong một buổi ăn tối của ba người, họ kể rằng Bạc Nghiễn Cửu đã tìm đến họ để hỏi về tung tích của tôi.

Lúc đó, họ bảo không biết. Nhưng bây giờ, họ hỏi tôi có muốn họ báo lại cho cậu ấy không.

Tôi từ chối.

Tôi không dám gặp cậu ấy, cũng không dám đưa ra câu trả lời mà cậu ấy muốn.

Bốn năm đại học của tôi trôi qua trong bận rộn.

Tôi phải học chăm chỉ để giành học bổng, làm thêm để kiếm tiền và trốn tránh gia đình.

Một ngày 24 tiếng, tôi chỉ ngủ chưa đầy 5 tiếng.

Hai đồng tiền cũng phải “bẻ” ra thành mười đồng để tiêu.

Tôi không có thời gian để thở.

Bạc Nghiễn Cửu vốn dĩ là “con cưng của trời,” cậu ấy không nên bị kéo vào cuộc sống khổ sở của tôi – người đang vật lộn trong bùn lầy.

Ngay cả món quà cậu ấy tặng năm nào, dù đôi lúc tôi túng thiếu đến mức không còn tiền ăn, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc động vào nó.

16

Đến năm cuối đại học, tôi đã tích lũy được một khoản tiền kha khá.

Khi giáo viên hướng dẫn hỏi tôi có muốn xin học bổng để học cao học ở nước ngoài không, tôi đã đồng ý.

Ngôi trường hợp tác với trường tôi có mức học phí ưu đãi, nên tôi quyết định một mình sang Anh để tiếp tục học tập.

Trước khi đi, tôi nghe tin Bạc Nghiễn Cửu sắp kết hôn với một thiên kim tiểu thư.

Tôi nhờ Tô Yên Yên và Phó Yến Dư gửi quà cưới giúp mình.

Món quà đó gồm chiếc hộp quà Giáng sinh năm xưa cậu ấy tặng tôi, kèm theo số tiền tôi từng ăn bằng thẻ của cậu ấy, cộng cả lãi suất.

Khai giảng năm nhất cao học, trong lớp tôi có một anh chàng ngoại quốc cao 1m91, trông như người mẫu trên sàn diễn.

Anh ta theo đuổi tôi ba tháng, liên tục nói rằng tôi là “thiên thần phương Đông xinh đẹp nhất” mà anh ta từng gặp.

Cuối cùng, tôi bị cảm động bởi sự dịu dàng của anh ta và đồng ý thử hẹn hò.

Tôi nghĩ, mình nên bước ra khỏi quá khứ.

Nhưng khi mới hẹn hò được vài ngày, còn chưa kịp “chạm môi,” thì Bạc Nghiễn Cửu từ Los Angeles bay đến London, tìm thấy tôi.

Cậu ấy, với vẻ mặt tức giận, trước mặt anh chàng kia, bế tôi lên bằng một tay, giơ chiếc nhẫn trên tay và lạnh lùng tuyên bố:

“Xin lỗi, vợ chưa cưới của tôi đang giận dỗi. Mọi tổn thất của anh, tôi sẽ bồi thường. Nhưng mối quan hệ giữa hai người không có giá trị gì cả.”

Tôi bị cậu ấy bế đi trong trạng thái hoàn toàn bối rối.

Khoan đã, cái nhẫn làm từ nắp lon nước này từ đâu ra vậy???

17

Bạc Nghiễn Cửu đưa tôi đến khách sạn nơi cậu ấy ở.

Cậu ấy ném tôi xuống sofa, rồi đứng đó, chất vấn:

“Món quà và số tiền đó là ý gì?”

Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn, theo bản năng trả lời:

“Quà cưới. Gửi tặng cậu.”

Trong không gian im ắng, tôi nghe thấy tiếng cười khẩy của cậu ấy.

Bóng dáng cao lớn của cậu ấy đổ xuống, tay nắm cằm tôi, ép tôi phải ngẩng lên:

“Tôi tặng cậu món quà đó, giờ cậu gửi lại cho tôi làm quà cưới?

“Hứa Chiêu Đệ, cậu là không có trái tim, hay là lòng dạ sắt đá vậy hả?”

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy. Làm sao cậu ấy biết tôi đã đổi tên?

Lên năm nhất đại học, tôi chuyển hộ khẩu về địa chỉ trường và nhân tiện đổi tên cho mình.

Tôi không còn là Hứa Chiêu Đệ, mà trở thành Hứa Triều Tuyết – một người có thể tự quyết định hướng đi của cuộc đời mình.

Bạc Nghiễn Cửu nhận ra sự thắc mắc trong ánh mắt tôi, nhưng cậu ấy không định trả lời.

Đôi mắt đen thẫm của cậu nhìn chằm chằm vào tôi:

“Tôi kết hôn, cậu tặng quà, rộng rãi thế?

“Thế nào, cô dâu không phải cậu, cậu vẫn chấp nhận được à?”

Những câu hỏi liên tiếp của Bạc Nghiễn Cửu khiến lòng tôi rối bời.

Nước mắt đã dâng đầy khóe mắt, tôi quay đi, tránh ánh nhìn của cậu ấy, nhỏ giọng đáp:

“Không thì làm gì? Chẳng lẽ tôi đi phá đám cưới sao?

“Cậu mau quay về đi. Chúng ta như thế này không hay. Nếu cậu đã kết hôn thì phải đối xử tốt với người ta.

“Dù là hôn nhân vì lợi ích, không có tình cảm, thì cũng phải sống hòa thuận.”